Một công ty dấu tên tình nguyện dựng lại chỗ ở cho gia đình anh Đoàn Văn Vươn ( nhà sắt, căng bạt ni lông, diện tích lớn hơn, đẹp hơn và rộng rãi hơn. Vì thế trong ảnh, căn lều dựng tạm đang tháo dở)
Hôm nay báo chí về xã Vinh Quang rồi tràn ra khu hồ đầm gia đình anh Đoàn Văn Vươn đông quá. Điểm mặt đủ các báo lớn bé từ Nhân Dân, TTX Việt Nam, VTC, Dân trí, Người Lao động, Tuổi trẻ…Hóa ra, có nhiều phóng viên lâu nay viết báo trên điện thoại gọi người này, ông kia hỏi, rồi bình, chẳng được mấy phóng viên xuống tận nơi.
Nay thì ào ào ra quân vui như đi Chùa Hương. He he. Mọi cánh cửa của địa phương rộng mở, tha hồ tác nghiệp, tha hồ phỏng vấn, tha hồ lang thang. Mọi đường ngang ngõ tắt trong xã đi đâu cũng chạm mặt nhà báo, khi thì một chàng đang nheo nheo mắt chụp ảnh, đôi lúc lại ló ra một ả tay sổ tay bút bước phăm phăm. Xã hội đen đỏ ở đâu không thấy, toàn thấy nhà báo.
Nhân dân thì tràn ra các ngõ, các đường, trên đê biển, chỉ đợi nhà báo hỏi cái là nói tuốt tuồn tuột, nói như tố địa chủ, đủ thứ chuyện, chen vào đấy khi nói về chính quyền lại xinh xắn vang lên tiếng địt mẹ chúng nó, nghe cũng đỡ nhàm chán và tỉnh ngủ.
Nghe tin cảnh sát điều tra đang đo đếm tài sản bị hư hại, bị phá nát của gia đình anh Vươn để củng cố hồ sơ khởi tố vụ án hủy hoại tài sản, thế là không biết từ đâu, thôi thì nam thanh nữ tú các nhà báo ùn ùn chạy như ma đuổi ra đầm hồ anh Vươn, tất cả đều chạy, xách giày guốc chạy, nhưng chẳng anh chị nào nói với anh chị nào, bí mật mà, he he, cuối cùng thì cũng ùn lại một chỗ hết, nhìn nhau phì cười.
Mình thắp nén hương lên bàn thờ mà gia đình anh Vươn đặt trên nền ngôi nhà bị phá, khấn vái thổ thần đất đai, đề nghị thổ thần đất đai nhanh đưa anh Vươn về để anh em nhậu bữa thịt chó cho nó lâng lâng mùi cưỡng chế. Hì hì.
Tâm trạng của mấy chục phóng viên khi mục sở thị cảnh tan hoang đau xót của trang trại gia đình anh Vươn đều rất buồn và phẫn nộ. Nói như ông Phó chủ tịch thường trực Hội nuôi trồng thủy sản Việt Nam là không thể tưởng tượng được người ta đã chà đạp lên luật pháp, lên sức lao động của người dân thẩm tệ đến như vậy.
Ông Phó chủ tịch Thường trực Hội nuôi trồng thủy sản Việt Nam đau đớn chia sẻ cảnh tan hoang của gia đình anh Vươn
Buổi trưa, bỗng dưng ” vần cầy bảy món vút lên cao”, mình quyết định đi kiếm bữa thịt chó, phải đi xa vì sợ ” đầu độc”, hi hi. Về Tiên Lãng, thuốc lào thì hút rồi, còn món thịt chó không nhẽ…Sang xã khác ăn. Ông chủ quán thấy mấy anh em vào, nheo mắt cười cười, vì biết ngay nhà báo. Ông ấy vừa dọn bàn vừa tỉnh bơ nói với ai đó, với trời với đất: -Chó hết đấy các cháu ạ. Chó nhiều lắm. Chó xịn còn đỡ lo, sợ nhất là người mà như chó.
Mình ăn một bữa nhớ đời.
Bây giờ mới vào phần chính.
Quan liêu. Qua vụ cưỡng chế đất ở Tiên Lãng, mình nhận ra, nguyên căn của sự đối đầu giữa anh Đoàn Văn Vươn với chính quyền có nhiều, nhưng trong đó chính là sự quan liệu đến tội ác của chính quyền.
Quan liêu tới mức, rành rành là những con đê chắn sóng vây lấy đầm hồ nhà mình để nuôi, bỏ bao nhiêu công sức, tiền của suốt mấy chục năm, thế mà các quan trên cứ khăng khăng anh Vươn làm ăn nhờ vã vào đê chắn sóng của Nhà nước, trong khi rành rành đê chắn sóng nhà nước ở trong, đê bao của anh Vươn nằm bên ngoài. Mỗi chi tiết thế thôi, mà từ xã, huyện, thành phố cứ gào lên là đê chắn sóng nhà nước. Cứ gào lên anh Vươn lợi dụng cái đê chắn sóng để làm ăn. Hỏi người dân và gia đình cán bộ huyện, thành phố có ai đặt chân tới đây chưa? Chưa? Cứ thế quyết, cứ thế kết luận, cứ thế tuyên bố.
Quan liêu tới mức, khi nhà anh Vươn bị phá, giám đốc Sở công an vẫn khẳng định với mình là anh Vươn có nhà cao cửa rộng ở xã của mình, cứ nghe ai đó nói, ai đó báo cáo là nói theo, không kiểm tra, để rồi hóa ra đấy chính là nhà của người em. Thế mới có chuyện, dám dựng chuyện nói việc gia đình anh Vươn do mất nhà nên phải dựng lều ở lại cho là nhà báo tham mưu để diễn trò đau thương. Tệ đến thế là cùng.
Quan liêu tới mức, suốt ba năm ròng rã anh Vươn vác 2kg đơn đi kiện, kiện từ xã lên huyện lên thành phố, tất cả chỉ đọc vào giấy, không ai về tận nơi để nhìn, để đo đếm, để kiểm tra, cứ làm việc trên giấy. Sau đó thì cấp dưới mặc nhiên coi cấp trên luôn luôn đúng. Cấp trên thì mặc nhiên coi báo cáo của cấp dưới luôn luôn không sai. Cứ những thông tin sai bét nhè ấy chuyển lên, chuyển ngang, chuyển dọc, để rồi cùng thống nhất với những kết luận hồ đồ xa thực tế đến mức ác độc, biến công sức của một người dân hiền lành, một điển hình lao động như Đoàn Văn Vươn thành kẻ đối đầu, kẻ dối trá, kẻ lừa đảo, kẻ xâm hại lợi ích địa phương, kẻ phá bỉnh.
Quan liêu tới mức, từ cái miệng ác ý của một cán bộ phán ra ngôi nhà anh Đoàn Văn Vươn bị phá là cái lều trông cá anh ạ, anh ạ, anh ạ, thế là các anh từ xã đến huyện đến thành phố cứ thế nói theo hết, lêu lều lều, không một ai thèm nghĩ tới việc cần phải kiểm tra xem nó như thế nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét