Mai tôi chết Cờ Vàng xin được phủ,
Để xác thân ấp ủ với Sơn hà,
Để hồn tôi trọn nghĩa với Quốc gia,
Để sống thác được hoài mang lý tưởng.
Trước vận nước gieo neo,
Vững tay chèo định hướng.
Dù nhiễu nhương che lấp khắp nẻo đường,
Dù thân mình có lắm nỗi tang thương,
Ta cũng quyết không lùi một bước.
Cơn Quốc nạn đó là vận nước,
Nào phải ta khiếp nhược trước giặc thù.
37 năm rồi Tổ quốc mãi âm u,
Nghe trong gió có muôn ngàn tiếng hú.
Một tấc đất, một chiến hào mặt trận,
Nào đợi chi tới tướng mạnh binh hùng.
Thế cuộc này đang đến lúc vần xoay,
Quân bán nước đã đến ngày đền tội.
Đừng chờ ai kẻo không còn kịp nữa,
Ngàn năm sau nô lệ đang trực chờ.
Một phút đắn đo ta đánh mất thời cơ,
Một phút quyết định ta làm nên lịch sử.
Xé áng mây mù đạp làn sóng dữ,
Lấy máu xương ta chinh phục đại dương.
Vì tuổi đời bình minh ta còn đó,
Nhưng hoàng hôn ta đã mất nhau rồi.
Phủ Cờ Vàng là danh dự cho tôi,
Ai biết được ai người xứng đáng?
Xin tự hỏi trước thăng trầm quốc nạn,
Có bao giờ ta quay lại Cờ Vàng?
Có bao giờ ta đâm những nhát dao,
Làm rỉ máu tâm hồn chiến sĩ?
Có bao giờ ta tị hiềm ích kỷ,
Bán linh hồn cho qủy dữ hay không?
Câu trả lời ắt hẳn là KHÔNG!
Cờ Vàng đó hẳn nhiên ta xứng đáng.
Khi tôi sống nguyện ôm Cờ sâu tâm khảm,
Mai lìa đời Cờ phủ trọn xác thân tôi.
Lê Chân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét