(viết để tặng bạn trẻ Việt Khang)
Nguyễn đăng Trình
XIN HỎI ANH LÀ AI ? là câu hỏi đầu tiên tôi đã nêu lên, khi toán người mặc thường phục được dẫn đầu bởi tên công an khu phố xông vào nhà tôi, bấm chuông (lúc 6:00AM sáng ngày 7 tháng 12 năm 1978) xin gặp người có tên trong LỆNH BẮT KHẨN CẤP do Viện Kiểm Soát Nhân Dân Thành Phố HCM ký.
Và phải mất hơn 33 năm sau, nhạc sĩ trẻ Việt Khang mới có cơ hội cất lên tại trong nước – thay cho tôi đang sống tự do ở hải ngoại – những lời uất nghẹn thống thiết của tuổi trẻ Viêt Nam, những tra vấn của lịch sử Dân tộc đối với lương tâm con người cùng dòng máu, những vết cắt rướm máu tim óc thế hệ cũng thúc bách đi tìm giải pháp, những lằn roi oan nghiệt chấn động thần kinh và tâm thức phản kháng cũng đã phải vượt qua nỗi sợ băng giá, ném thẳng vào mặt đảng cướp VC lời luận tội của toàn dân, bằng lời ca Dân Tôi, bằng cảm xúc tận đáy lòng của quê hương yêu dấu đang quằn quại rên siết dưới gót dày xâm lược của Duy vật Mác –Lê, của lũ con vong bản vong thân rước voi dày mả Tổ, và của cả Dân Tộc Tôi đang mất dần NỘI LỰC bởi búa liềm xích hóa.
XIN HỎI ANH LÀ AI ? là câu hỏi mà tôi nhận được câu trả lời bằng đôi còng số 8, sau khi bị buộc đứng nghiêm nghe đọc lệnh bắt khẩn cấp, còn Anh, hỡi người trai thế hệ, chắc Anh cũng không thể khác, cho dẫu lời cật vấn của Anh đậm nét tâm tình Dân Tộc, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, chân thành nhưng rất quyết liệt, không như tôi, nặng lời kết án sắt máu là thuộc tính của người trai thời binh lửa, phải đấm thẳng vào mặt kẻ thù khi cần cận chiến, phải bắn thẳng vào óc xâm lăng trong khói lửa chiến chinh, phải truy lùng thật gắt trên đường hành quân tảo thanh giặc Cộng, tôi đã mắng thẳng vào mặt chúng sau khi nghe đọc lệnh quái gỡ, và cái giá tôi phải trả khá đắt, với 9 tháng biệt giam trong khu B1 trại T20 số 4 Phan đăng Lưu- Gia Định, dĩ nhiên, khí khái tuổi trẻ Việt Nam không cho phép tôi đầu hàng – như Anh cũng đã hiên ngang ngẩng cao đầu thách đố - và việc gì đến đã đến, lệnh Tập trung Cải Tạo không giam giữ là “ món quà VC ban thưởng ” cho tôi – đứa con hiên ngang của Mẹ Việt nam -, phải lao động khổ sai để tự nuôi bản thân mình và giặc canh gác mình ( không như tù giam…được VC nuôi ăn đền tội ) với gần 3 mốc thời gian tự ký ( mỗi mốc thời gian là 3 năm ).
XIN HỎI ANH LÀ AI ? cũng đã khiến Anh lâm cảnh lao tù khổ ải, gia đình tạm vắng Anh, đứa bé ngây thơ vô tội phải vắng xa Cha một thời gian để nó được lớn lên trong tiếng khóc uất nghẹn của Cha mình, của trách nhiệm công dân , của vết hằn tuổi trẻ…và Anh, Anh sẽ trưởng thành hơn trong tiếng rên siết quằn quại , trong từng giọt máu nóng khao khát Tự do rỉ ra từ trái tim yếu dần nhịp đập đấu tranh của một phần Dân tộc, vỏ não đấu tranh của Anh sẽ gấp thành nhiều vết nhăn bản lĩnh, tiết tháo của Dân tộc sẽ vỗ về Anh trong cảnh mất tự do giai đoạn tạm thời…và đất bằng đã dậy sóng.
XIN HỎI ANH LÀ AI ? đã không còn là của riêng Anh, không còn là câu hỏi chỗi dậy từ tâm thức phản kháng Việt Khang, mà hôm nay, nó đã là của tôi, của mọi người Việt Nam, là tiếng thét phản kháng của triệu triệu người từ trong nước ra tới hải ngoại, trên các diễn đàn, trang Blogs…trong các buổi tiệc tùng, hội thảo, từ hải ngoại vọng về cố quốc, từ cao nguyên vẳng xuống đồng bằng, là động lực luận tội của toàn dân Việt đối với đảng Cs cướp Nước buôn Dân.
Và giờ đây, XIN HỎI ANH LÀ AI ? bỗng dưng thành người BẠN đồng hành cùng các đảng viên CS từ mọi cấp, khắp nơi chúng đến và đi, cả trong giấc ngủ chập chờn vì những kế hoạch cướp đoạt tài sản, những chữ ký hãm hại lương dân, những khi tra tấn, khảo của, bắt giam và sát hại người yêu nước. Điệp khúc “ hỏi cung ” nầy lập đi lập lại như những đợt sóng triều, vỗ liên tục vào trong tâm trí CS không bao giờ nguôi như một phản xạ tâm linh có điều kiện, và biết đâu, chúng sẽ phát điên lên vì không thể loại bỏ những âm thanh tình tự rất con người nầy ra khỏi đầu óc, cả khi làm việc hay bất giác gặp ai chất vấn điều sai quấy.
XIN HỎI ANH LÀ AI ? lại cũng nằm ngay đầu súng, ngọn roi khi đối diện với đoàn người biểu tình truy tố tội ác đảng CS đã dung tha và tự nguyện làm thế thân cho Tàu cộng, xoáy sâu vào lỗ tai khiếp nhược của chúng những âm thanh tình tự dân tộc nhưng đay nghiến lương tâm cướp đoạt và độc ác của một thời chà đạp Dân đen, làm chùn chân hung bạo, bủn rủn tay súng, rã rời đôi tay trấn lột để trả lại cho Dân Oan những gì bị cướp.
Việt Khang đã không có gì dâng hiến cho Tổ quốc ngoài trái tim nóng bừng của tuổi trẻ, ngoài nhuệ khí đấu tranh với hai bàn tay thúc thủ vì xiềng xích lề luật xã nghĩa trói buộc, Anh chỉ còn duy nhất một phương tiện, nhưng không ngờ những bài ca “ tầm thường chi sự” đó của Anh đã trở thành những âm vang nức lòng gọi mời nhập cuộc. Tôi chắc Anh không nghĩ đến sự lan truyền như sóng vỗ, sự đáp ứng hào hùng và rộng khắp về một Tâm Ca khiêm nhượng của riêng Anh, và tác dụng tâm lý khôn lường mà lời ca thống thiết, nét nhạc não nuột lại được cất lên bằng chính giọng hát của Anh, nhưng giờ đây không ai có khả năng ngăn chận sự lan truyền hai bài ca đó – kể cả Anh – dù rằng nó không chuyên chở một triết lý đấu tranh, không mang một nội dung Cương Lĩnh chính trị, nhưng nó đáp ứng được tâm lý và tâm thức phản kháng của mọi người, vì thế nó đã có chỗ đứng trong lòng người dân Việt.
Cám ơn Anh một Việt Khang thao thức, một Việt Khang can đảm nói thay cho những con người không có điều kiên NÓI, nhưng chỉ HÁT và HÁT thì cũng đủ đánh động và truyền tải nội dung yêu nước rồi vậy.
Nguyễn đăng Trình
(San Jose-USA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét