Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

Đảng đã cho ta một mùa Xuân đầy cùm gông, xiềng xích

Antoni. Hồng Ân. (KVTT) 
Kính thưa quý vị,
Kính thưa quý thân hữu. quý chiến hữu, cùng quý Niên trưởng,
Năm hết, đông sắp tàn và xuân cũng đã muốn ùa về trên quê hương Việt Nam, không khí hương xuân nay đã ngập tràn trên các con phố, nhắc đến chữ “xuân” lại nhớ đến bài hát “đảng đã cho ta một mùa xuân” của nhạc sĩ Phạm Tuyên. Một bài hát đi vào lòng người một cách “đau nhói”, kể cả nhạc sĩ chắc cũng phải ngậm đắng nuốt cay viết lên những lời giả dối để tồn tại. 


Nhạc sĩ Phạm Tuyên là con của học giả Phạm Quỳnh, một nhà văn hóa, là người đấu tranh bất bạo động cho chủ quyền độc lập, tự trị của Việt Nam, ông chống lại sự bảo hộ của Pháp và kiên trì chủ trương chủ nghĩa quốc gia với thuyết Quân chủ lập hiến. Ông Phạm Quỳnh bị đảng cộng sản bắt và giết chỉ vài ngày sau khi tuyên ngôn độc lập được đọc tại Hà Nội ngày 02/09/1945, viết một bài hát ca ngợi kẻ đã giết cha mình là đã “cho ta một mùa xuân đầy ước vọng” thật không dễ gì cho nhạc sĩ Phạm Tuyên, không biết ông có nỗi khổ riêng hay ông quá mù quáng trước cs. 

Mùa xuân đến, nhắc đến chữ xuân chợt nhớ đến có câu hát “đảng đã cho ta một mà xuân đầy ước vọng” nhưng chưa một lần biết đến nổi 2 câu trong bài hát. Tôi search trên google tìm kiếm được cái lời bài hát, càng đọc càng thấy lòng đau buốt, đau khi nghĩ đến mùa xuân của dân tộc một màu đen, đau khi phải nếm mùi mùa xuân gông cùm của đảng cộng sản, bài hát có đến 9 chữ đảng được nhắc đi nhắc lại trong bài. 

Đảng đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng, đảng đã đem về tuổi xuân cho nước non, vừng dương hé sáng khi khắp nơi ta có đảng, tiến theo cờ đảng là thấy tương lại sáng tươi, đảng đã cho ta mùa xuân cả cuộc đời, đảng truyền cho ta một niềm tin ở tương lai, đảng đã mang lại tình yêu thương khắp nơi, vượt bao gian khó ta tiến lên đi theo đảng, khi lí tưởng đảng rực sáng trong tim chúng ta. 

Ấy vậy mà biết bao nhiêu năm nay vẫn có lớp lớp người đi tìm kiếm mùa xuân cho dân tộc, đi tìm vầng dương chiếu sáng cho tương lai của quê hương. Trên con đường đó, đã có biết bao người đã được đảng CSVN tặng thưởng cho những “mùa xuân ước vọng” nơi chốn lao tù, bóp nghẹt lí tưởng khai sáng cho đất nước của những con người yêu nước hằng luôn muốn đất nước lớn mạnh. 

Thay vì những mùa xuân ước vọng, mùa xuân cả cuộc đời, một niềm tin ở tương lai, tình yêu thương khắp nơi, thì đảng đã đem đến một màu đen tối tăm cho dân tộc. Những giọt nước mắt tang tóc của những cái chết oan bi thương của dân lành bởi sự độc ác của công an, những gôm cùm dành cho những người dân yêu nước, sự đàn áp với dân lành. Vẫn vang vọng đâu đây tiếng kêu oan của người dân bị nhà cầm quyền cướp đất… Khắp nơi trên đất nước đều là những cảnh bi thương, tang tóc mà người dân phải gánh chịu, bao nhiêu năm chế độ độc tài cs cai trị đất nước là ngần ấy năm đất nước vẫn chưa có mùa xuân trọn vẹn, vẫn chưa có sự ấm no hạnh phúc cho nhân dân. 

Mùa xuân này, vẫn còn rất nhiều bà mẹ, ông bố của 17 thanh niên yêu nước đã bị công an bắt cóc, người thân của chị Đỗ Thị Minh Hạnh, của Anh Nguyễn Tiến Trung và còn rất nhiều người khác đang ngóng chờ con mình về đoàn tụ cùng gia đình trong dịp tết. Nhưng còn đâu bố mẹ ơi, bởi những người con của bố mẹ vì đi tìm mùa xuân mới cho đất nước nên đành phải hi sinh tuổi xuân mà ngậm ngùi trong chốn lao tù. Vẫn còn những người vợ người con ngóng bố, chờ chồng là những người yêu nước khác cũng đang bị cộng sản cầm tù, họ đang mong mỏi gia đinh được đoàn tụ trong dịp tết. Mùa xuân của thiên nhiên đã ùa về, nhưng mùa xuân của độc lập, tự do, dân chủ, công lý nào đã thấy hé mở, hay ló rạng như đảng cs đã hô hào đâu. Nên họ vẫn phải hi sinh cuộc sống êm đềm, bỏ qua cái vị kỉ của bản thân để mong mang lại cho đất nước mùa xuân mới. Bởi vậy nên những người bố, mẹ, vợ của các tấm gương yêu nước hãy yên lòng, vì gông cùm, tù đày chỉ làm cho ý chí và lòng yêu nước của họ tăng gấp bội lần, “nhân nghĩa sẽ thắng hung tàn”

Thời gian vẫn cứ trôi, thời tiết cũng vậy, 4 mùa xuân, hạ, thu, đông vẫn tuần hoàn theo quy luật của thời gian, nhưng người người vẫn luôn khát vọng được nhìn thấy một mùa xuân yên hòa trên đất nước, tôi cũng vậy. Nhưng chừng nào mới thấy được mùa xuân trọn vẹn khi đảng CS vẫn còn cai trị đất nước. Đất nước vẫn bao trùm một màu đen, một màu đen của bạo lực, của sự bắt bớ… “đảng đã cho ta một mùa xuân đầy gông cùm” là đây.
Antoni. Hồng Ân. (KVTT)

LỜI KHẨN NÀI CỦA NGƯỜI THÂN ÔNG VƯƠN

" Họ dồn đến đường cùng, nên anh tôi bảo là phải giữ, chứ cũng không dám nổ súng đâu. Người ta bảo giặc đến nhà, đàn bà phải đánh. Bây giờ nợ hơn chục tỷ thì gọi là lên bờ chỉ có chết thôi, không thể sống bằng cái gì được, nhà cửa không có. Nên phải giữ lấy đất, chứ không phải chống trả đâu. Họ lấy trắng chứ không đền bù bất cứ gì, nên gia đình mới cố giữ để sinh nhai, giả nợ..."
BBC - Em dâu của ông Đoàn Văn Vươn nói những người còn tự do trong gia đình hy vọng Bộ Công an sẽ về huyện Tiên Lãng, Hải Phòng điều tra sau vụ thu hồi đất dẫn đến nổ súng. 
Gia đình ông Vươn đã nổ súng làm bị thương một số công an khi chính quyền huy động công an, quân đội cưỡng chế, thu hồi đầm nuôi trồng thủy sản ở huyện Tiên Lãng.
Theo truyền thông nhà nước, đầm này là do ông Đoàn Văn Vươn và Vũ Văn Luân thuê của UBND xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng. 
Bảy người trong gia đình, gồm cả ông Vươn và con trai đang học lớp 11, hiện đang bị tạm giam sau khi công an Hải Phòng khởi tố "vụ án giết người và chống người thi hành công vụ". 
Bà Trần Thị Mịn, em dâu ông Đoàn Văn Vươn, nói chuyện với BBC ngày hôm nay. 
"Họ dồn đến đường cùng, nên anh tôi bảo là phải giữ, chứ cũng không dám nổ súng đâu. Người ta bảo giặc đến nhà, đàn bà phải đánh. 
Bây giờ nợ hơn chục tỷ thì gọi là lên bờ chỉ có chết thôi, không thể sống bằng cái gì được, nhà cửa không có. Nên phải giữ lấy đất, chứ không phải chống trả đâu. 
Họ lấy trắng chứ không đền bù bất cứ gì, nên gia đình mới cố giữ để sinh nhai, giả nợ.
Trước kia anh Vươn làm đơn ở tòa thành phố, tòa yêu cầu giả lại mặt bằng cho anh rồi. Chủ tịch huyện đồng ý cho ký kết hợp đồng lại, nhưng hai năm nay lại bắt dừng đầu tư. Có nộp sản cũng không lấy, không hiểu ra làm sao. 
Người nhà 'bị đánh' 
Hôm ấy, có thằng cháu, con bà cô, đang đi giao bia cho các quán. Mẹ nó điện lên, con ơi, các cậu có chuyện, con xuống ngay. Cháu chạy thẳng tới, công an giữ lại, hỏi đi đâu. 
Nó bảo cháu là cháu ông Vươn. Tôi không biết trong cốp xe nó có lựu đạn hay có đạn không. Nhưng nghe bảo chó hít xe, bảo có lựu đạn. Nhưng tôi hỏi gia đình, thì nói là nếu có lựu đạn, nó không hiên ngang đi thẳng như thế, phải đi chui lủi thế nào chứ. Nó chỉ có tút đạn thôi, vợ nó bảo nó xin tút đạn người ta bắn chim đem về làm nắp bia, để trong cốp xe.
Nhưng họ đánh đập nó tàn bạo dã man, mặt mũi đen hết. Họ bắt nó ra thành phố giam rồi. 
Còn mấy cô đàn bà, không biết nói năng thế nào, chắc bức xúc, cũng bị dùi cui đánh cho đổ máu mồm. Bị bắt từ hôm xảy ra, chưa được về. Con còn bé, có đứa học nhà trẻ, có đứa lớp một. Nay tôi phải trông ba đứa. 
Cháu con anh Vươn, học lớp 11, bị bắt. Báo nhà trường thì trường bảo là chỉ đợi dưới một tuần. Ngoài một tuần là trường không nhận nữa. 
'Mong công an trung ương' 
Cả đời bác ấy chỉ tâm huyết vào cái đồng ấy. Bao nhiêu năm mới gây dựng được nên, càng đắp càng nợ nhiều. Bao nhiêu năm nay, chưa giả hết nợ. 
Tất cả chỉ trông vào cái đồng ấy để sống, để trả nợ. 
Ngày xưa anh em xây được cái nhà, nhưng tàn tạ rồi. Bác ấy chỉ tâm huyết vào cái đồng, chưa phục vụ được gì cho gia đình cả. 
Bây giờ nhà nước không đền bù, bác ấy bảo dù có chết cũng phải giữ lấy đồng. Nhưng giữ làm sao được với các quan. Là quan, muốn sao thì dân phải chịu. 
Quá bức xúc, thôi thì một là chết, hai là sống, cứ ở đấy giữ đồng, chứ bác ấy chẳng nghĩ có mưu đồ gì chống lại quan đâu. 
Bây giờ anh em nhà tôi vào trại gần hết rồi, người nào chưa bắt thì cũng lẩn đi, chỉ còn vài đàn bà chúng tôi. 
Mong công an trung ương về đây giải quyết cho gia đình được hoàn lại tất cả, vừa đồng vừa tài sản. Chỉ mong muốn thế thôi."
| 10.1.12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét