Ta căm giận trong bài thơ mất nước,
Máu tim gan thù hận cứ trào sôi ?
Nạn di dân Tàu Cọng khắp nơi nơi…
Khiến dân Việt một ngày nào ? Hán hóa !
Gương Tây Tạng trước mắt Ta hiễm họa,
Đất đâu còn ? lãnh thổ ! Với Quê hương ?
Dân tự thiêu bọn chúng vẫn coi thường ?
Nửa dân số bảy triẹu hơn Hán tặc !
Chúng chiếm trọn đất đai và sắp đặt,
Nắm trong tay thống trị Hán vô thần !
Việt Nam Ta là con chốt thiêu thân ?
Nếu không diệt lũ côn đồ Dũng Trọng !
Chúng ồ ạt xua dân vào chiếm đóng..
Từ nông thôn đến thành thị ngang nhiên,
Cửa khẩu ra vào bất chấp ưu tiên,
Một trăm triệu Hán dân, Ta mất Nước,
Mất lãnh thổ mất Quê hương Tổ Quốc ?
Chưa kể con số sinh trẻ lai căn,
Thuê rừng trồng người ngày một gia tăng,