Nguyễn Thị Thanh Dương
(Viết cho 1 người sống sót trở về từ bệnh viện)
Tôi nằm đây trong cõi hôn mê,
Không biết ban ngày hay nửa khuya?
Quanh tôi bốn bức tường sơn trắng,
Nghe bước chân ma quái vọng về.
Hơi thở nào trong đáy ngực khô?
Sẽ còn thoi thóp đến bao giờ?
Thế gian chỉ còn là ảo ảnh,
Tôi thấy đâu đây những nấm mồ.
Hôm nay tôi đã được hồi sinh,
Cửa phòng bệnh viện nắng bình minh,
Bỗng dưng tôi sợ màn đêm xuống,
Tôi trở về từ cõi xa xăm,
Từ trong tuyệt vọng nỗi buồn căm,
Tưởng tôi sẽ hóa thành tro bụi,
Một cõi thiên thu, một chỗ nằm.
Tôi trở về mái nhà thân yêu,
Cửa đóng chờ tôi, vắng hắt hiu,
Bàn tay quen đã về mở cửa,
Bước chân quen rộn rã niềm vui.
Chiếc ghế, chiếc bàn của tôi ơi,
Như những bạn thân của cuộc đời,
Khung hình treo trên tường vẫn thế,
Gặp lại nhau, tôi bỗng bồi hồi.
Xin cám ơn cuộc sống bình thường,
Lại cho góp mặt, góp yêu thương,
Tôi vừa trở về từ cõi chết,
Chợt thấy lòng tôi hoa ngát hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét