Trần Mộng Tú
Người đàn bà choàng thức dậy, bà vừa ra khỏi một giấc mơ. Giấc mơ làm bà bàng hoàng xúc động chen lẫn một chút lo âu, một chút buồn buồn. Bà chưa ra khỏi giường ngay, bà kéo chiếc chăn mỏng lên đến cổ nằm yên lặng vài phút. Bà cố nhớ lại, chắp từng mảnh trong đầu giấc mơ vừa đánh thức bà dậy.
Nàng lách mình đi qua chiếc cổng gỗ để lại sau lưng nàng những tiếng động của cả một khu trang trại nuôi gia cầm. Nàng bước vào khu vườn nhỏ; trời đang xuân, cỏ xanh biếc như ngọc dưới chân nàng, nàng đi chân không, hai bàn chân nàng hồng lên như hai chiếc lá bàng chớm thu, những móng chân như những cánh hoa đào. Nàng mặc một chiếc áo dài trắng muốt không tì vết, hai vạt áo tung ra như cặp cánh của một thiên thần theo mỗi bước nàng đi. Nàng bước chậm chậm, chiếc cổ cao, thanh thoát đang ngửng lên nhìn bầu trời xanh trong với từng đám mây bềnh bồng như những mảng bông trắng nõn.
Cả khu vườn này nàng coi như vườn địa đàng của mình, mỗi khi nàng lách được qua cánh cửa gỗ ngăn đôi giữa nhà của chủ với trang trại.Nàng sẽ được gặp những đứa con của mình. Mấy đứa con được cô tiểu chủ của nhà này đem sang đây nuôi ở dẫy nhà ngang gần bếp, cô coi chúng như những món đồ chơi của cô. Thỉnh thoảng nàng hay lén sang với chúng bằng cách lách mình qua cái cổng gỗ.Trên bãi cỏ này, mấy đứa nhỏ tha hồ chạy chơi, chúng đâu có thích gì khi thỉnh thoảng bị cô chủ mang lên nhà trên, nhốt vào những gian phòng xếp đầy đồ đạc và người lớn cứ chạy theo sau, đuổi chúng vì sợ chúng làm dơ bẩn những tấm thảm.
Mấy đứa nhỏ vừa thấy bóng mẹ chạy ào tới, tíu tít hỏi những câu không rõ nghĩa, nàng chỉ biết dang tay ra ôm cả ba đứa vào lòng. Bỗng dưng nước mắt nàng ứa ra. Mấy đứa con làm sao hiểu được, ngày mai người ta sẽ mang nàng đi đến một chỗ xa lắm, mẹ con nàng sẽ xa nhau không biết có dịp nào gặp lại hay không? Chắc là không rồi.Trước kia người ta đã mang cha rồi đến mẹ của nàng đi, cả cha và mẹ cùng không bao giờ quay về nữa. Họ hàng và bạn hữu của nàng, tất cả ai sống trong trang trại bên cạnh ngôi nhà này đều lần lượt ra đi, không trở lại. Nàng chơi với con cho đến khi trời xâm xẩm tối, nàng ôm hôn từng đứa một rồi lại lách mình qua chiếc cổng gỗ về bên trại. Người ta sắp đếm kiểm điểm từng đầu, nàng không trốn được. Họ sẽ thắp đèn đi quanh trang trại tìm cho ra, nếu thiếu một con số. Ngày mai một cái xe bít kín sẽ đến, mang nàng và gần hết những bạn hữu của nàng đi. Đi đâu? Nàng không biết, nhưng chắc chắn không bao giờ trở lại.
Khi được mang tới đây. Nàng cũng bị đứng xếp vào trong hàng. Bao nhiêu anh chị phía trước nàng, đông lắm, nàng không đếm được. Một số rất lạ, nàng chưa biết mặt bao giờ, và họ cùng mặc quần áo trắng như nhóm của mình. Có lẽ cũng từ một trại khác đến đây.
Trước cửa một ngôi nhà máy, mái tôn khổng lồ, có một lối đi rất hẹp, chỉ đủ cho một thân mình đứng khít khao, hai bên là hai bức chắn bằng những thanh sắt nằm ngang, tất cả cứ nối đuôi nhau mà đi vào nên không nhìn được phía trước và phía sau mình. Nàng ngước mắt lên tìm bầu trời, nhưng mắt nàng bị che mờ bởi đám hơi nước nóng phun ra từ cánh cửa nhà máy.Những anh chị đứng phía trước nàng, đang từng người một được đưa vào cái nhà đó.Nàng không biết họ sẽ bị làm gì, chỉ biết là không thấy họ đi ra. Nàng cố ngước cái cổ cao của mình lên, nhưng chẳng làm gì được cả, sắp đến phiên mình rồi, Nàng bỗng rùng mình sợ hãi, nàng chỉ muốn chạy đi chỗ khác, thật xa chỗ này. Nàng nhìn trước nhìn sau, tìm chỗ chạy, nhưng cả hai phía đều chật cứng và các anh chị phía dưới vẫn tiếp tục bị dồn lên. Bỗng nàng thấy ngay phía dưới chân nàng, hình như có một chỗ đất lũm xuống, đủ cho cái thân bé nhỏ của mình co xuống. Nàng vội vàng chui vào đó, rồi trườn mình tách ra khỏi hàng.Nàng chạy thật nhanh về phía sau cái nhà máy đang bốc hơi. Nàng nghe thấy tiếng người hô đuổi bắt, tiếng chân của những đôi giầy ủng chạy dẫm trên bùn. Nàng cắm đầu chạy vòng ra được phía sau nhà, thấy ở đó có một cái bụi cây, nàng chui ngay vào. Nàng nhìn ra, nín thở, hồi hộp. Cửa sau nhà máy còn bận rộn hơn phía trước, rất nhiều người đi lại, họ đang làm việc với mấy cái thùng. Nàng thấy một cái thùng thật to và cao, ở đó họ đã lột những cái áo trắng của các anh, các chị, vứt vào đó, những vạt áo trắng muốt vứt chồng lên nhau đã đầy ứ, có vạt còn vắt ra ngoài thành thùng trông buồn và đẹp như một mảng tuyết trên trời rơi xuống; ở một cái thùng khác thì …Chúa ơi đó là thùng đựng thi thể của các anh chị, trên người trần trụi, mầu da tái mét, họ đã bị lột hết quần áo. Họ nằm chồng chất lên nhau; co người, đầu nghẹo qua một bên, cái cổ dài quý phái có cái bị gẫy ngang một vệt, có cái đã gần rơi ra khỏi đầu, hai cánh tay dài của họ thì càng thảm thương hơn nữa, cánh tay như co và ngắn hẳn lại, có cánh tay không nhìn thấy bàn tay. Hai bàn chân thì đã bị chặt vứt đi ở đâu rồi. Nàng không dám nhìn nữa, nàng hét lên một tiếng và ngất đi. Trong hôn mê, nàng thấy có một bàn tay hung dữ của con người nắm lấy chiếc cổ dài của nàng lôi ra khỏi bụi cây.
Tiếng kêu thất thanh của một con ngỗng, đánh thức người đàn bà. Hình như nó bị người ta vứt vào một thùng nước thật nóng và những chiếc lông trên thân thể nó rơi xuống như tuyết rụng. Bà mơ hồ như thấy cái cổ dài quý phái của nó cố ngoi lên giữa vùng hơi nước mù mịt.
Bà tung chiếc chân lông ngỗng trên mình xuống đất, bước ra khỏi giấc mơ.
Chiếc chăn hôm qua cô con gái vừa mang ở tiệm về cho bà, Cô giũ tung chiếc chăn ra trước mặt mẹ nói:
- Mẹ già rồi nên đắp chăn lông ngỗng, vừa ấm và nhẹ. Bà đưa tay chạm vào chiếc chăn, thấy mềm mại và nhẹ thật. Bà ngập ngừng hỏi con:
- Phải cần giết bao nhiêu con ngỗng mới làm được chiếc chăn này?
Cô con bà cười cười đáp:
- Mẹ thắc mắc làm gì, ngỗng họ nuôi để bán thịt, lông thì làm áo, làm chăn.
Chắc lông này phải cung cấp từ những trại nuôi ngan ngỗng, gà vịt nào đó. Con biết ở phía nam của San Francisco có một trại gia cầm khá lớn. Nhưng phần nhiều nó còn đến từ tận Trung Quốc đấy.
Bà nhận chiếc chăn của con cho mà cứ bần thần nguyên ngày khi nghĩ đến cả mấy chục con ngỗng phải chết để bà có được cái chăn này. Buổi tối cô con bà vào buồng, chạm tay vào chiếc chăn bà đắp với ánh mắt hài lòng. Đúng là nhẹ như lông ngỗng.
Bà cố nhớ lại giấc mơ đêm qua, chập những mảnh nhớ, mảnh quên vào với nhau, thấy như chính mình là con ngỗng thét lên cái tiếng bi thương đó. Bất giác, bà đưa tay vuốt lên cái cổ cao và gầy của mình, nói thầm trong cuống họng: “Tên mình là Nga mà.”
Bà cúi xuống nhặt chiếc chăn lên. Chiếc chăn bỗng ướt sũng và nặng chịch trong tay bà.
(Mùa Đông 2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét