Tôi đã thấy những bàn tay gầy yếu
Của em thơ và của những cụ già
Ngón run run vạch mái lá thò ra
Xin trợ giúp những phần quà mì gói
Tôi chứng kiến người mẹ mang bầu bụng đói
Lặp cặp lạnh run trong câu hỏi vô thần
Tôi đã làm những gì có thể làm để chia sẻ với người dân
Tình hải ngoại mối ân cần xa vạn dặm.
Lũ tràn về miền Trung
Gây đau thương lắm
Lũ hoành hành
Lũ chặn tương lai
Lũ chắn cả lối về
Lũ vô cảm mãi mê trong tham vọng.
Tôi đã thấy cũng như tôi đã sống
Kiếp nhọc nhằn vô vọng của dân đen
Lối tương lai như ngõ tối không đèn
Đường nô bộc dần quen đời trâu ngựa.
Tôi đã thấy nơi thị thành quán bar nhà chứa
Những thằng tham quan
Những đứa lộng hành
Bày vẽ cuộc chơi gái trẻ lầu xanh
Còn trẻ lắm học hành chưa hết lớp.
Khách sạn bốn năm sao rượu bia choáng ngợp
Chúng thi nhau vung vãi đổ trên đầu
Đèn phố sáng chưng
Mờ dấu những vùng sâu
Miền Trung đó đục ngầu con nước cuộn.
Họa thiên tai cứ triền miên giáng xuống
Bọn tham quan vẫn ăn uống tiệc tùng
Nỗi đau này
Đâu phải nỗi đau chung !
Dân khốn khổ bần cùng đành gánh chịu.
Bao nghịch lý,muôn vàn điều khó hiểu
Đau dân tôi
Nước nhược tiểu nhọc nhằn
Tròng ách trên đầu nối tiếp vạn khó khăn
Ngô khoai độn miếng ăn còn cơ nhọc.
Biến cố tai ương chỉ dân nghèo đùm bọc
Chắt chiu san sẻ từng nắm thóc cọng rau
Trong khi những thằng tham quan thì xe đẹp kín rào
Lộng lẫy biệt thư
Mặc niềm đau đồng loại.
Tôi đã thấy cùng muôn ngàn điều muốn nói
Đời lang thang dân đói cả ba miền
Uống máu của dân,quan các cấp sống như tiên
Vàng thành khối gởi tiền ra ngoại quốc.
Dòng đời trôi dân nghèo lê chân đất
Bọn nhà quan thì no giấc chăn lành
Lũ tràn về cuốn thóc lúa lẫn chòi tranh
Việt Nam hỡi
Trời hành thêm oan nghiệt.
Người Việt dẫu tha hương nhưng tình luôn tha thiết
Nghĩa đồng bào
Một nước Việt tang thương
Tôi đã thăm,đã nhìn thấy quê hương
Nên mong đợi mai con đường Dân Chủ.
Việt Nam ơi bao giờ tan con lũ...
Nguyên Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét