Nao nao nỗi nhớ cảnh chùa xưa
Canh năm kinh nguyện khói hương đưa
Tháng ngày đọng lại đầy giọt nhớ
Tỉa hoa cắt cỏ cạnh hiên chùa
Giả biệt thôn xưa chẳng mội lời
Dòng đời chuyên chở những đơn côi
Phảng phất bên tai lời kinh nguyện
Lạnh lẽo xứ người giữa đêm đông
Sầu vương tiềm thức mãi trong lòng
Không duyên với phật đành xa cách
Sao chẳng chôn vùi nỗi nhớ mong
Lom khom quét lá một sư bà
Gió thoảng chiều buông nắng nhạt nhoà
Sư thường giảng dại đời và đạo
Có tu mới hiểu chữ Ta Bà
Diệu pháp phật môn hãy ghi lòng
Ngày nào con hiểu chữ Hư Không
Sâm si ngã dục lòng còn vướng
Chay trường một kiếp cũng bằng không
Những lúc vấn vương giữa bụi hồng
Thơ thiền đôi vận dạ sáng trong
Bình nước cam lồ tuy bé nhỏ
Nhiệm mầu độ thế thật mênh mong
Nhớ sư con viết ít câu thiền
Biết rằng phật ngư ở trong tim
Sao lòng con vẫn luôn sầu muộn
Khắc khoải quê hương những nỗi niềm
Tâm thiền giờ biết gửi ai đây
Quỷ Đỏ ma nhân đã rẩy đầy
Quốc doanh tráo trở chùa vô pháp
Dòng đời nghiệt ngã những oan dây
Gửi về chùa cũ một tâm tư
Hương khói năm xưa dẫu nhạt mờ
Sư vẫn giữ gìn đường nét cũ
Chánh đạo phục hưng đẹp lời thơ.
Vũ Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét