Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Giải pháp nào cho Tầu cộng ở Biển Đông?

Khương Tử Dân

Gs. Carl Thayer đề cập tới căn cứ hải quân của Tầu cộng ở vịnh Yulin và cảng hải quân ở Yulin trong đảo Hải Nam. Vấn đề căn cứ quân sự, kể cà tiềm thủy định nguyên tử của Tầu cộng ở vịnh Yulin đâu phải là chuyện mới lạ, bí mật và khó đối phó. Cái khó là nếu không khám phá ra căn cứ quân sự, tiềm thủy đỉnh của Tầu ở mô? Như Tầu cộng không biết được chính sách vị trí của các tiềm thủy đỉnh của Mỹ di chuyển. Đó mới là điều đáng sợ hãi trong chiến thuật. Căn cứ hải quân của Tầu cộng đã bị tình báo của Anh, Mỹ khám phá từ lâu. Cũng nên nói thêm là Vịnh Cam Ranh là cảng quân sự cho các chiến hạm và tiềm thủy đỉnh, tốt nhất trong khu vực Thái Bình Dương, mà Nga và Mỹ đã không muốn chiếm giữ, thì giá trị căn cứ hải quân của Tầu cộng ở Yulin, cũng chẳng có gì đáng phải sợ hãi, nhất là mọi sự di chuyển của tiềm thủy đỉnh của Tầu cộng đều bị Mỹ theo dõi.

http://www.google.com/search?q=map+of+china+and+australia&hl=en&prmd=imvns&tbm=isch&tbo=u&source=univ&sa=X&ei=hlPYTu6KDeXmiAK9uKHECQ&sqi=2&ved=0CEoQsAQ&biw=1043&bih=529

Hải đồ: Khu vực châu Á Thái Bình Dương qua chiến lược của Mỹ trong thế kỹ XXI

Giáo sư Carl Thayer có vẻ quá chú trọng về sự quấy nhiễu của tàu cá treo cờ máu năm sao trước chiếc tàu thăm dò đáy biển của Mỹ Impeccable, trên Biển Đông chỉ cách đảo Nam Hải 75 hải lý, trong tháng 3 năm 2009. Tàu Impeccable không phải là chiến hạm. Chiếc Impeccable hoàn toàn không có gtrang bị vũ khí, chỉ làm nhiệm vụ thăm dò, nghiên cứu khoa học, theo lời Nủ Ghía Đài Mỹ, nhưng thực hư, không ai biết được tàu Impeccable có “mission “ gì ở Biển Đông. Cũng đừng quên, vào thời điểm ấy, chỉ có hai tháng sau khi Obama tuyên thệ nhậm chức vụ Tổng thống nước Mỹ, với mấy hồ sơ lớn về kinh tế, tài chánh, và nhất là hai cuộc chiến ở Iraq, và Afghanistan. Tầu cộng chỉ ra lệnh cho tàu cá và tàu dân sự quấy nhiễu, và sự phản ứng của tàu Impeccable cũng rất ôn hòa. Tàu Impeccable chỉ sử dụng vòi nước áp xuất cao để xịt nước cho tàu cá của Tầu cộng chạy thôi. Cũng may là Tầu cộng chưa sử dụng quân sự để quấy nhiễu, vì sự hiện diện của tiềm thủy đỉnh Mỹ trên Thái Bình Dương như cái bóng ma, làm cho Hồ Cẩm Đào phải e dè, không muốn đối đầu với hải quân Mỹ ở Thái Bình Dương. Hồ Cẩm Đào hãi sợ nhất là các tàu dầu của Hán triều bị chận lại ở eo biển Malacca do ba nước liên minh của Mỹ có chủ quyền là Malaysia, Indonesia, và Singapore.

Có thể Tầu cộng đã muốn nắn gân TT. Obama, muốn thử sức phản ứng của tân tổng thống Mỹ như thế nào, nhưng tân tống thống Mỹ rất ôn hòa, phản kháng là Tầu cộng đã vi phạm luật quốc tế. Ngay sau đó tàu Impeccable đã được chiến hạm Mỹ hộ tống để tiếp tục nghiên cứu, thăm dò đáy biển. Phía Tầu cộng phải e dè và rút lui mất dạng, không để lại một vết tích nào cả. Sự việc này đã được TT.Mỹ gợi lại cho lãnh đạo Tầu cộng biết rõ gần đây, bằng cách nói thẳng vào mặt lãnh đạo Tầu cộng là phải giữ tư cách của một nước mạnh, dù là nước đang mới trổi dậy, đừng dở trò chơi luật rừng, mà phải có trách nhiệm như một người lớn, một nước lớn, là phải biết tuân thủ luật chơi, luật biển, luật quốc tế. TT. Obama đã chẳng coi Tầu cộng ra gì, mà xem lãnh đạo Tầu cộng như đứa con nít, như trong sách Kinh Thánh đã viết trong sách I Cô-rinh-tô 13:11 “Khi tôi còn là con trẻ, tôi nói như con trẻ, tư tưởng như con trẻ, suy xét như con trẻ; khi tôi đã thành nhân, bèn bỏ những điều thuộc về con trẻ.” Nhà phê bình Ngô Nhân Dụng, gần đây cũng đã chế nhạo về trò chơi trẻ con của lãnh đạo của bọn Hán gian ở Bắc Kinh. Lãnh đạo một nước lớn mới trổi dậy như Tầu cộng lại quá điên cuồng, kiêu ngạo tự vẽ ra hải độ biên giới để tự công bố chủ quyền không thể chối cãi là điều hoang dã, không tưởng. Thái độ của Tầu cộng quá trẻ con và thiếu trách nhiệm, hành xử như bọn hải tặc.

Thiển nghĩ, nếu Tầu cộng muốn có chủ quyền trên Biển Đông bằng cách thuyết phục thế giới để có sự đồng thuận là một điều không tưởng, nếu có sự tranh luận về luật biển, luật quốc tế. Tầu cộng đã biết rõ là nếu vấn đề chủ quyền đó mà được quốc tế hóa theo đề nghị của Mỹ, thì Tầu cộng chắc chắn sẽ thất bại, thua thiệt vì Biển Đông là trục lộ giao thương của 50% trọng tải thế giới, không một nước nào có khả năng làm chủ trục lộ giao thương hàng hải ở vùng này, mà không có chiến tranh xảy ra. Hơn nữa, những tuyên bố về chủ quyền của Tầu cộng hoàn toàn không có cơ sở để quốc tế ủng hộ, đồng thuận. Nếu Gs. Carl Thayer tự nghĩ là hải quân Tầu cộng gồm các ba lực lượng chiến hạm của Tầu cộng ở Biển Bắc, Biển Đông, và Biền Nam trung cộng, có thể gs. Carl Thayer đã đánh giá quá cao về lực lượng hải quân của Tầu cộng ở căn cứ Yulin trong đảo Hải Nam. Nếu có bất ổn xảy ra ở khu vực châu Á Thái Bình Dương, căn cứ đầu tiên bị tấn công, chắc chắn là Yulin. Tầu ngầm Trung cộng, hay các chiến hạm ở căn cứ Yulin sẽ không có cơ hội để chuyển vận đến eo biển Malacca. Điểm thứ yếu là các chiến hạm của Mỹ, dĩ nhiên là có tiềm thủy đỉnh Mỹ đã chốt ở cửa vừa hẹp, (2,8km), vừa cạn, (25m), ra vào ở cảng Singapore khi các tàu muốn giao thông qua eo biển Malacca. Lãnh đạo Tầu cộng sẽ không điên dại gì gây hấn với Mỹ và các đồng minh của Mỹ ở khu vực châu Á Thái Bình Dương vì Tầu cộng có hai yếu điểm, có thể gọi là tử huyệt phơi bày cho địch khi có chiến tranh xảy ra.



1- Kinh tế doanh nghiệp của Tầu cộng lệ thuộc hoàn toàn vào nhiên liệu nhập cảng, xuyên qua eo biển Malacca, tử huyệt là cửa hẹp ra vào eo biển ngay cảng Singapore, tàu chiến và tiềm thủy đỉnh của Trung cộng không có khả năng lai vãng, vượt qua amn lưới giăn hệ thống Rada, Sonar, ultrasound. Đã không có khả năng lai vãng, khi bất ổn thì làm gì có khả năng bảo vệ thương thuyền. Tất cả tàu dầu của Trung cộng, phần lớn từ Trung đông, phải qua Ấn Độ Dương trước khi vào eo biển Malacca. Ấn độ Dương là vùng kiểm soát của Ấn Độ, cũng là đồng minh của Mỹ. Trong khi đó các chiến hạm của Tầu cộng ở Biển Bắc Trung cộng, và Biển Đông Trung cộng, phải đối đầu với các hiến hạm của Nhật, Nam Hàn và Mỹ, Úc. Ngoài eo biển Malacca, các eo biển khác như Lombok, Sunda, Makassar cũng thuộc chủ quyền nước Indonesia, cũng là đồng minh mới của Mỹ, do đó chiến thuật săn lùng tiềm thủy đỉnh của Tầu cộng không khó khó lắm.



2-Tử huỵệt thứ hai là các đập thủy điện trải dài trên các các con sông lớn, như Đập Tam Hiệp là mối lo kinh hoàng, sợ hãi nhất của lãnh đạo Tầu cộng khi có chiến tranh xảy ra. Tử huyệt này có thể làm cho chế độ cộng sản Tầu cộng sụp đổ và biến mất theo cơn ác mộng như ước vọng của Mao Trạch Đông.



Trên thực tế, không ai biết chắc là chiếc Impeccable đã thực hiện sứ mệnh “mission impossible” gì gần đảo Hải Nam, chỉ biết là ở Hải Nam có căn cứ hải quân Yulin quan trọng của hạm đội tàu ngầm của Tầu cộng. Cũng có thể Mỹ đã thả dây cable Sonar cho hệ thống Ultrasound để săm lùng “tàu ngầm” của Tầu cộng ra vào vịnh Yulin. Thật sự không ai trả lời được điều bí mật này ngoài Mỹ. Cũng có thể Mỹ đã âm thầm đặt các hệ thống siêu âm để theo dõi mọi sự biến chuyển ở đáy cửa ra vào vịnh Yulin. Cũng đừng quên, Tầu cộng có cả chục căn cứ hải quân tương tự như Yulin ỏ dọc hải phận Trung cộng, nhưng Mỹ lại không quan tâm bằng vịnh Yulin. Mỹ đã thả dây cáp Sonar ở biển đông, và các hệ thống siêu âm đề săn lùng tiềm thủy đỉnh của Trung cộng là đã có chiến lược đối phó, bao vây và lên kế hoạch, chiến thuật áp đảo Tầu cộng từ lâu. Mỹ và đồng minh, chắc chắn sẽ không bao giờ muốn có cuộc chiến kéo dài, mà sẽ dứt điểm nhanh chóng khi bất ổn xảy ra. Một cuộc chiến kéo dài bao giờ cũng gây hậu quả tai hại khó lường về kinh tế, nhân sinh, xã hội

Chiến lược cờ vây của đồng minh Mỹ nhầm mục đích dồn Tầu cộng vào thế phải đàm phán, tuân thủ luật quốc tế, luật biển vì Biển Đông không phải là ao nhà của Tầu cộng, cũng không phải là lợi ích cốt lõi độc quyền của Tầu cộng. Chiến lược của Tầu cộng là muốn đàm phán song phương trong ý đồ chèn ép Việt cộng xuôi theo mục đích, lợi ích của Tầu cộng. Chỉ có lãnh đạo Cộng sản bán nước buôn dân Hà nội là đồng thuận đàm phán song phương với Tầu cộng, như tổng bí thư Trọng Lú, và hai trư tướng quân Phùng Quang Thanh, và Nguyễn Chí Vịnh. Cộng sản Hà nội đã bị các nước trong khối ASEAN phê phán là phản bội trong hành vi đi đêm, móc nối, lòn trôn đại Hán Bắc Kinh. Tên côn đồ, lưu manh Nguỹên Tấn Dũng bị xấu hổ, ô nhục ở kỳ hội nghị thượng đỉnh ở Bali, nên phải bốc phét, lếu láo tuyên bố nham nhở, nhố nhăng đầy bản chất, truyền thống gian manh, sắc thái Việt cộng. Người Việt quốc gia, yêu nước mà còn tin vào những gì cộng sản nói là không có trái tim, không có cái đầu. Hãy nhìn lại quá trình làm việc của tên ma đầu Nguỹên Tấn Dũng từ lúc còn làm công an, bán bãi vượt biên, thống đốc ngân hàng, thứ trưởng công an, phó thủ tướng hai nhiệm kỳ, thủ tướng hai nhiệm kỳ. Hãy đánh giá thủ đọan hèn nhát của tên ma cô Nguỹên Tấn Dũng đối với Ls.tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ tàn tệ, dơ bẩn xú uế như thế nào. Dù phải sử dụng thủ đọan tồi tệ nhất để trả thù cá nhân, tên đầu sỏ đảng cướp ngày Hà nội Nguỹên Tấn Dũng cũng phải sử dụng, dù phải mang cái danh xưng là thủ tướng hai bao cao su đã qua sử dụng. Chưa có thời đại nào lãnh đạo VGCS bán nước buôn dân lại bị sỉ nhục, bị chà đạp, bị khinh miệt tàn tệ, xấu a, xú uế nhưp thời đại Nguỹên Tấn Dũng làm thủ tướng, Nông Đức Mạnh, Trọng Lú làm tổng bí thư.



Toàn bộ ủy viên chuồng heo BCT Ba đình, đảng cướp mafia Hà nội đã bị dân trùm lên đầu, mỗi tên một cái bao cao su dơ bẩn, đã qua sử dụng. Côn đồ Nguỹên Tấn Dũng chỉ biết tiền, tàn bạo, dã man, giết người thoải mái, không chút đắn đo. Tâm địa của Nguỹên Tấn Dũng chẳng khác gì loài dã thú, súc sinh, độc sà. Đến như chủ của lãnh đạo giòi bọ Cộng sản Hà nội, còn không tín nhiệm, nói gì đến cộng đồng người Việt chạy giặc ngoại xâm Ba Đình. Tầu cộng đã gọi bọn lãnh đạo Hà nội, là bọn Vịệt khấu Ba Đình có lòng lang dạ thú. Đừng vì tiếng huýt sáo của con rắn lục trong đêm vắng, mà có ý nghĩ chệch hướng là loài rắn lục có văn hóa, biết thưởng thức âm nhạc, có nhân tính.



Có thể Hồ Cẩm Đào đã đánh giá sai lầm về sự non trẻ của tân Tống thống Obama, khi vừa ngồi vào ghế tổng thống chưa nóng đít. Nhưng họ đã quên là ngay sau khi nhận chức tổng thống Mỹ, Obama đã đi ngay vào chiến lược đối phó với Tầu cộng ở Biển Đông để giành lại thế mạnh của một cường quốc ở châu Á Thái Bình Dương. Sau hơn hai năm ngoại giao, thuyết phục các nước khu vực châu Á Thái Bình Dương, ngoại trưởng Mỹ, H. Clinton đã mạnh dạng tuyên bố: Thế kỹ XXI là thế kỹ chiến lược của Mỹ ở thái Bình Dương. Tiếp theo, TT. Obama lại khẳng định là: Hoa Kỳ sẽ sử dụng toàn lực để nhập cuộc vào khu vực châu Á Thái Bình Dương, để duy trì luật quốc tế, ổn định an ninh, làm thịnh vượng và nâng cao giá trị con người toàn khu vực. Mỹ chỉ lơ là khu vực châu Á Thái Bình Dương hơn mười năm để theo đuổi cuộc chiến khủng bố ở Iraq, Afghanistan, nhưng chỉ trong vòng hơn hai năm, với chiến lược và học thuyết Obama, Mỹ đã đảo ngược thế cờ, liên kết với toàn diện các nước trong vùng đang nổi dậy ở khu vực châu Á Thái Bình Dương, biến Tầu cộng thành kẻ thù của các nước láng giềng, và Tầu cộng hoàn toàn bị cô lập. Ngay đến như nước Miến Điện, hiện tại cũng thay đổi chủ thuyết, lập trường, muốn thân thiện với Mỹ. Bà Aung San Suu Kyi đã được tự do, và được quyền thành lập đảng chính trị, được quyền ứng cử. Khuynh hướng cải tiến tự do, và dân chủ theo chế độ mới, nếu được mở rộng toàn diện, Miến điện sẽ vượt qua mặt chế độ độc tài bán nước buôn dân Hà nội đang sa lầy, tụt hậu, lún sâu dưới vũng sình lầy, nhầy nhụa máu và sọ người. Bọn lãnh đạo khát máu Hà nội có cùng một tội ác diệt chủng, giết người vì tư thù, vì tiền bạc, vì đất đai, vì ruộng vườn, vì muốn cai trị độc tài, độc đảng. Bọn khát máu Khờ me đỏ Pol Pot, với bọn Việt cộng man rợ Hà nội có cùng một bản chất súc vật dù trong thời bình, hay thời chiến. Chỉ có loại trí thức vong bản vịt kìu, vịt trời, trí thức ếch riêu samurai dởm, ham tiền, ham lợi, ham bổng lộc, dịch vụ, lợi ích cá nhân mới lòn trôn, liếm giầy bọn lãnh đạo giòi bọ, đi ngược lại quyền lợi, sự đấu tranh của toàn dân, đại đa số là nghèo đói.



Sự quyết tâm khẳng định lập trường, chiến lược của Mỹ ở châu Á thái Bình Dương đã làm Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo, Dương Khiết Trì ngạc nhiên từ hơn một năm trước đây. Lãnh đạo Tầu cộng có thể điên tiết, tức hộc máu mà chết, như trường hợp của Chu Du. Mỹ chỉ trong vòng hơn hai năm đã có khả năng đảo ngược thế chiếc lược gây hấn, xâm chiếm do chính Tầu cộng đã hung hăng khởi đầu. Chiến lược quân sự, kinh tế và học thuyết Obama đã đem lại niềm tin, hy vọng vào sự hiện diện của Mỹ ở Thái Bình Dương, trong đó có cả bọn lãnh đạo cướp ngày VGCS Hà nội. Mỹ đã bố trí một đơn vị không quân và thủy quân lục chiến tinh nhuệ ở Darwin, Úc, mà không phải mất tổn phí để thiết lập. Đồng thời Mỹ cũng đã liên minh với Ấn Độ, Nhật, Úc vào một khối quân sự có khả năng đối lực với Tầu cộng mà Mỹ không phải sử dụng nhiều ngân sách quốc phòng, vì các nước đồng minh của Mỹ cũng phải bỏ tiền của, sinh mạng ra để tự bảo vệ đất nước của họ trước sự hung hăng, gây chiến của Tầu cộng. Những quốc gia mà Mỹ liên minh, kết hợp, là những nước phát triễn như Nhật, Úc, Nam Hàn... và nhiều nước đang trổi dậy, có tầm vóc lớn như Ấn Độ, Indonesia về cả hai mặt kinh tế và quân sự. Tiềm năng kinh tế, thương mại ở Ấn độ, Indonesia, Philippines, Singapore rất lớn trong khu vực và nhất là đối với Mỹ cho nhu cầu xuất cảng và đầu tư. Chắc chắn Tầu cộng sẽ mất một khối lớn vốn đầu tư ngoại quốc từ Mỹ, sẽ được chuyển hướng qua Ấn Độ, Indonesia, và Philippines vì luật chơi rừng rú của Tầu cộng qua những hình thức ăn cắp bản quyền, và xem thường luật pháp quốc tế bảo vệ sở hữu trí tuệ, những phát minh kỹ thuật cao. Luật chơi trong Hiệp Ước Xuyên Thái Bình Dương, TPP, sẽ làm cho Tầu cộng điên đầu hơn, nhưng vẫn phải tuân thủ, nếu không sẽ bị loại ra khỏi sân chơi. Cho đến bây giờ Tầu cộng vẫn chưa được mời vào, vì chưa đủ tư cách để được mời. Nếu Tầu cộng muốn tham dự, phải tuân phục các luật quốc tế, qui tắc đã lập ra, và xin gia nhập. Luật chơi trong hiệp ước TPP sẽ có qui tắc, khó khăn hơn là luật TWO. Tầu cộng rất bực tức vì Mỹ làm lơ, nhưng chắc chắn Tầu cộng sẽ gia nhập, sau khi 12 quốc gia khác đã hình thành.



Chỉ trong vòng 9 ngày công tác ở Honolulu, Bali, Canberra và Darwin, TT. Obama đã phát huy ảnh hưởng của Mỹ sâu rộng đến các nước trong khu vực Thái Bình Dương, kể cả các nước đã đồng thuận thành lập Hiệp Ước Xuyên Thái Bình Dương. Obama đã đem lại sự tin tưởng của các nước về sự liên minh với Hoa Kỳ. Các tập đoàn doanh nghiệp Mỹ đã được lợi thế, ký kết nhiều họp đồng với các nước trong khu vực trị giá nhiều chục tỷ mỹ kim. Đáng kể nhất là hai tập đoàn GE, Boeing đã đạt được nhiều thắng lợi về mặt kinh tế, thương mại, và công dân Mỹ sẽ có thêm việc làm trong tương lai. Chiến lược và học thuyết Obama đã mở ra một kỹ nguyên mới cho huy tín Mỹ ở châu Á Thái Bình Dương, được các nước trong khu vực đón nhận, hoan nghênh nồng nhiệt. Chưa có hiện tượng chống đối bất lợi nào của người dân tại khu vực Châu Á thái Bình Dương đối với chiến lược của Mỹ trong thế kỹ XXI. Những thái độ bao che của Tầu cộng trong vụ Hàn cộng đánh ngư lôi làm chìm chiến hạn của Nam Hàn, và thái độ hung hăng của Tầu cộng ở đảo Senkaku, Điếu Ngư, đã làm cho Nam Hàn, Nhật Bản phải liên minh chặt chẽ hơn với Mỹ để chống lại Tầu cộng. Đầu tư của Nam Hàn và Nhật bản ở Tầu cộng sẽ bị cắt giảm, nhiều doanh nghiệp của họ sẽ được di dời qua các nước khác trong tương lai. Thế kỹ XXI, hoàn toàn bất lợi cho Tầu cộng về mặt ngoại giao, kinh tế, doanh nghiệp. Nội bộ chính trị của Tầu cộng sẽ có bất ổn, rối loạn trong thập niên tới.



Những xác định của Tầu cộng trên Biển đông, cho đến giờ phút này vẫn không được luật biển quốc tế thừa nhận, và nhất là bị các nước láng giềng chống đối trong sự áp đặt đàm phán song phương của Tầu cộng. Hội nghị thượng đỉnh các nước Đông Á vừa qua ở Bali năm 2011, cũng đã phủ nhận về chủ quyền không thể chối cãi của Tàu cộng ở Biển Đông. Lãnh đạo các nước Đông Á bất chấp lời đề nghị của Tầu cộng, là không đưa vấn đề Biển Đông vào chương trình nghị sự của hội nghị. NHưng Hội nghị Thượng đỉnh ở Bali đã bàn sâu rộng về Biển Đông, không cần có sự vận động bên lề hội nghị của Mỹ. Sau cùng Ôn Gia Bảo cũng phải lên tiếng một cách yếu thế, làm hoà với các nước Đông Á. Nhưng tất cả thế giới đã nhìn thấy rõ dã tâm, ý đồ của tên đầu sỏ Tầu cộng là muốn xâm chiếm, thôn tính lãnh hải lãnh thổ làm chủ quyền khai thác nguồn nhiên liệu khổng lồ ở dưới lòng đáy Biển Đông. Vấn đề tranh chấp Biển Đông như đã được quốc tế hóa sau hội nghị thượng đỉnh ở Bali. Đấy cũng là một thắng lợi lớn của Mỹ, và của hội nghi Đông Á. Tầu cộng không còn nuôi ý đồ đàm phán song phương với các nước Đông Nam Á, ngoại trừ cộng sản Hà nội đã ngu xuẩn, tuyên bố là sẽ đàm phán song phương với Hán triều Bắc Kinh, như lởi tuyên bố của tổng bí Trọng Lú và trư tướng quân Nguỹên Chí Vịnh và Phùng Quang Thanh. Dã tâm bán nước buôn dân của các tham quan ủy viên BCT Hà nội đã biểu lộ quá rõ rệt. Họ chỉ là những con rối, thằng hề, làm tay sai khuyển mã cho Hán gian Bắc kinh.



Chủ quyền của Tầu cộng trên Biển đông đã bị các nước đồng minh trong khu vực châu Á Thái Bình Dương chối nhận, và họ đã mở ra một chiến lược liên minh với Mỹ để bao vây Tầu cộng nếu có bất ổn xảy ra. Nhất là khi biết TT. Mỹ, Obama đã liên minh, trong mô hình cấu trúc hóa học bền vững với các nước trong khu vực có tiềm năng về cả hai mặt kinh tế, quân sự như Nhật, Ấn, Nam Hàn, Úc, đều có cùng một chủ thuyết như Obama là phát huy tự do, dân chủ, nhân quyền để phát triển đất nước. Vì lịch sử đã minh chứng quá rõ ràng là chủ thuyết cộng sản, độc tài phát xít đã thất bại vì họ xem thường Ý dân, xem dân như cỏ rác, như súc vật. Lãnh đạo đảng CS Hà nội từ ngày được thành lập năm 1930, đã có dư 8 thập niên, nhưng đất nước càng ngày càng tụt hậu, xã hội băng hoại, chỉ toàn là tiến sĩ dởm, tiến sĩ dị dạng, tiến sĩ khuyết tật, quái thai. Cả nước CS Hà nội có trên 150 đại học, nhưng chỉ toàn là học đại, với băng đảng tiến sĩ giáo sư gia nô, bưng bô chỉ biết ăn theo, nói theo cơ chế bán nước buôn dân. Đại học mà không hoàn toàn độc lập, không có môi trường tự do tuyệt đối, thì đó cũng chỉ là hình thức của trại cải tạo, của ngục tù. Các băng đảng tiến sĩ giáo sư, viện trưởng, cũng chỉ hành xử như bọn quản giáo, cai ngục. Lãnh đạo của các nước cộng sản, độc tài phát xít sau cùng cũng phải chết thảm, không khác gì con dã thú. Đấy cũng là điểm cuối cùng của những kẻ độc tài cộng sản, độc tài phát xít, khát máu, man rợ. Có thể Dũng Sà Mâu đã không nhìn thấy gương mặt của Gadaffi, Saddam Hussein trong gương?



Ván cờ tướng, hay ván cờ vây Mỹ - Trung đã được bày ra. Mỹ từ thế thủ, nhẫn nhục trong vụ tàu thăm dò Impeccable, không có trang bị vũ khí, đã cho xe, pháo, ngựa, chốt chiếm cứ các vị trí hiểm yếu ở châu Á thái Bình Dương, không phải chỉ để khiêu khích, gây hấn quấy nhiễu mà để ổn định, để duy trì luật quốc tế, để bảo vệ tự do, nhân quyền lâu dài trong sự phát triển kinh tế, sự tiến bộ thịnh vượng đồng nhất . Mỹ đã dốc toàn lực xe, pháo mã, chốt nhập cuộc vào chiến lược khu vực châu Á thái Bình Dương để ổn định, để làm cho khu vực phát triển, thịnh vượng hơn, và nâng cao giá trị con người trong toàn khu vực. Đó là những gì mà nước Mỹ phải theo đuổi, đấu tranh, bênh vực và bảo vệ. Đó cũng là bản chất, truyền thống của người Mỹ để làm rạng danh lịch sử nước Mỹ đã trải qua nhiều cuộc chiến ác liệt ở Âu châu, Nam Hàn, Philippines, Việt nam, Iraq, Afghanistan. TT. Obama đã trịnh trọng cam kết giữa lưỡng viện quốc hội Úc ngày 17-11-2011 rằng :



“Chúng tôi sẽ giữ cam kết của chúng tôi, bao gồm các nghĩa vụ hiệp ước của chúng tôi với các đồng minh như Úc. Và chúng tôi sẽ không ngừng tăng cường khả năng của chúng tôi để đáp ứng nhu cầu của thế kỷ XXI. Những lợi ích lâu dài của chúng tôi trong khu vực đòi hỏi sự hiện diện lâu dài của chúng tôi trong khu vực. Hoa Kỳ là một cường quốc Thái Bình Dương, và chúng tôi đang hiện diện tại đây để lưu trú lại ở đây.”



Sự chọn lựa của Tầu cộng đã quá rõ ràng, hay cũng có thể nói Tầu cộng không còn có sự chọn lựa nào khác, ngoài chọn lựa của Đặng Tiểu Bình là nhẫn nhục, hòa hoãn chờ thờ cơ. Các con cáo già của Tầu cộng như, Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo, Dương Khiết Trì, đã đánh giá quá thấp khả năng lý luận, học thuyết, chiến lược của Obama, H. Clinton qua sự kết họp đồng minh, liên minh của các nước trong khu vực châu Á Thái Bình Dương. Các nước lớn nhỏ trong khu vực đã nghiêng về phía Mỹ, ngoại trừ Lào, Cambodia, và các lãnh đạo cộng sản Hà nội làm tay sai, nô lệ cho Tầu cộng. Các nước cộng sản độc tài, phát xít như Tầu Việt cộng, Hàn cộng, Cuba, Libya, Egypt... đã thua ngay trong phần lý luận học thuyết là: “Sự thịnh vượng mà không có tự do, dân chủ, nhân quyền thì đó cũng chỉ là một hình thức khác của sự đói nghèo”.



Thế cờ chiến lược vừa quấy nhiễu gây áp lực, vừa đàm phán song phương của Bắc Kinh đã bị nhiều nước trong khu vực chống đối, bẻ gẫy, nay đã nghiêng đổ vì thế chiến lược liên minh công bình để ổn định, phát triển thịnh vượng trong tự do, dân chủ, nhân quyền của Mỹ đề ra. Thế chiến lược mới của Mỹ ở châu Á Thái Bình Dương tạo ổn định, thịnh vượng để đôi bên cùng có lợi, cùng chia sẻ bảo vệ như một kết nối hóa học bền vững, liên kết với nhau trong mọi tình huống để đối phó với kẻ quấy nhiễu có ý đồ phá thối trục lợi. Thế ngoại giao của Bắc Kinh đã thất bại, mặc dù Tàu cộng có dự trữ ngoại tệ khổng lồ. Nhưng trước mặt, Tầu cộng sẽ phải đối phó với nạn lạm phát, hỗn loạn xã hội, và nhất là bong bóng nhà đất, có thể sẽ bị vỡ tung tóe. Tổng giám đốc, Christine Lagarde, quỹ tiền tệ quốc tế, IMF, cũng vừa chính thức lên tiếng cảnh cáo về trình trạng nợ xấu vượt bực của các ngân hàng đã cho vay bừa bãi, đang khốn đốn vì con nợ không có khả năng hoàn trả. Thực trạng nợ xấu của các ngân hàng Tầu cộng còn trầm trọng hơn các nợ xấu của ngân hàng Mỹ dưới thời TT. Bush, đã đưa đến hậu quả suy thoái, khủng hoảng về địa ốc, tài chánh, kinh tế từ nhiều năm qua. Khi các nước tư bản, di dời doanh nghiệp gia công của họ qua các nước khác liên minh trong khu vực châu Á Thái Bình Dương, và Ẫn Độ như Indonesia, Philippines, Malaysia, và một số đảo quốc nhỏ trong khu vực Thái Bình Dương. Hơn thữa, sản phẩm của Tầu cộng đã mất quá nhiều huy tín vì chứa quá nhiều hóa chất độc hại, làm chết nhiều khách hàng. Nếu cả thế giới tẩy chay hàng hóa Tàu cộng, vì gian manh, ăn cắp bản quyền, không tuân thù luật quốc tế, đánh cắp nhiều bằng sáng chế, phát minh, sở hữu trí tuệ của cả thế giới, kinh tế Tầu cộng sẽ gặp khó khăn hơn dự tưởng.



Có thể Tầu cộng sẽ hòa hoãn hơn để mua thời gian, chờ xem diễn tiến cuộc tranh cử tổng thống Mỹ vào đầu tháng 11 năm 2012 sẽ ra sao. Chỉ đáng tiếc cho Tầu cộng là các ứng cử viên thuộc đảng cộng hòa không có đối thủ cân xứng với đương kim TT. Obama. Đấy là chưa kể Obama sẽ liên danh với ai để tranh cử. Nếu ngoại trường H. Clinton chịu làm phó trong cuộc chạy đua vào White House, thì Hồ Cẩm Đào có thể sẽ tự vận mà chết. Nếu Obama và ngoại trưởng H. Clinton tính con đường xa, thì có thể làm tiêu tan tất cả hy vọng của đảng cộng hòa và kể cả Tầu cộng trong thập niên tới.



Khương Tử Dân



Tham khảo

 
Yulin (Sanya) Naval Base
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét