(tiếp theo bài của Phùng Hiếu)
Tàu Khựa ở gần nhà người hàng xóm nọ. Thấy người hàng xóm ốm yếu hơn mình nên Tàu Khựa ra vẻ đàn anh và gọi người hàng xóm là chú em.Nhiều khi thấy chú em bị nhà bên kia ăn hiếp thì Tàu Khựa cũng dỗ dành nên chú em cũng tưởng ông anh mình chơi ngon kiểu quân tử bèn ca ngợi hết lời:"Tàu Khựa và chúng em, vách liền vách, mương liền mương..." và dạy cho con cháu hát rùm trời để nhớ ơn một người anh lớn và cũng để dạy dỗ con cháu mình biết lễ giáo ở đời.
Nhưng thằng em thật thà đâu biết thằng anh gian manh quá thể. Thấy thằng em vừa thế chấp nhà cửa đổ hết vốn liếng ra mướn đất trồng bắp thì thằng anh ngấm ngầm cho người qua gạ mua râu bắp với giá bằng với bắp trái hạng nhất. Khổ nỗi nhà thằng em cũng có đứa khôn đứa khờ, có đứa giàu mà cũng có đứa nghèo rớt mồng tơi nên mới đi trồng tỉa sống qua ngày. Cái khó nó bó cái khôn nên nó thầm nghĩ:" Nếu mình chăm sóc bắp cho tới cuối mùa thì bán cũng được bao nhiêu tiền đó mà lại phải tốn tiền và tốn công chăm sóc." Vậy là cả làng hè nhau bán cho thằng Tàu Khựa.
Mừng chưa xong thì cả làng la trời ỏm tỏi vì không đủ thức ăn để nuôi gia súc vì nguồn ngủ cốc đã bị bán "bắp non" hết rồi. Tàu Khựa cho con cháu đem thức ăn gia súc qua nhà thằng em bán với giá cắt cổ mà chưa kể nó trộn những thứ thuốc tăng trọng rất độc hại. Thuốc nầy gây cho người tiêu dùng những chứng bệnh nan y.
Thấy lời khẳm như vậy, đám con cháu của Tàu Khựa lập dàn tế lễ tàu Khựa như một vị anh hùng. Tàu Khựa mừng rơn vì biết rằng hậu duệ của Tàu đã thấm nhuần những lời dạy bảo, Tàu Khựa chia con cháu ra thành nhiều nhóm để thao túng nhiều ngành nghề khác nhau để tiếp tục tung ra đòn khác. Tàu Khựa cho người qua nhà chú em mua hột nhãn non với giá cao hơn nhãn trái. Thế là chú em nghèo khổ lại làm bài toán "hạch toán kinh tế" về lợi hại trước mắt, bèn đem nhãn non lặt hết lấy hột bán cho Tàu Khựa. Rốt cuộc mấy mùa liên tục Tàu Khựa đem nhãn, trái vải qua nhà chú em bán thu về tiền bạc rất nhiều. Thấy Tàu Khựa làm ăn được nên gia đình chú em cũng đua nhau trồng. Tàu Khựa tung chiêu khác bằng cách đem hàng qua bán rẻ mạt nên hàng trong nước không bán được, cuối cùng không ai trồng tỉa gì nữa hết. Thừa thắng xông lên, Tàu Khựa chơi đòn thâm hậu không kém bằng cách mua đuôi mèo, mắt mèo...với giá cao kèm theo những thông tin "những lợi ích của thịt mèo" nên người ta đua nhau diệt sạch mèo để bán. Báo hại mùa màng bị chuột hoành hành vì không còn mèo để bắt chuột.
Con cháu của Tàu Khựa cứ thế mà tung hô Tàu Khựa. Tàu khựa cho tung hàng ào ạt qua nhà chú em từ hàng tiêu dùng rẻ mạt nhưng mau hư cho đến hàng thực phẩm độc hại. Nhất là những loại hóa chất công nghiệp nhưng lại được gia đình chú em xài để nhuộm thức ăn và để tưới rau cho mau lớn. Con cháu của Tàu Khựa còn trẻ nên cũng thấy ghê sợ bèn hỏi Tàu Khựa:
-- A Pá, sao nị pán cái lầy qua pển cho tụi ló ăn dồi ló bịnh chết làm xao?
Tàu Khựa trả lời tỉnh bơ:
-- Ấy dà! Chắc phải li thử máu lại coi nị có phải là con ngộ không mà nị còn sống tình cảm quá! Nị phải lạnh lùng thì mới sống lược. Ló chết thì kệ cha ló chớ. Chết thì trống chỗ càng tốt! Mai mốt nhà mình lông mình qua nhà nó cướp lất mà ở.
Từ đó về sau con cháu Tàu Khựa cứ canh chừng qua nhà chú em Tàu Khựa. Mỗi lần thấy có người chết vì tứ chứng nan y là anh em dòng họ nó cười khoái chí.
Song song với chuyện phá đám về kinh tế, Tàu khựa còn sai con cháu lượm miểng sành miểng chén lén đem chôn qua nhà chú em rồi kêu công an tới la toáng lên:" Cái lầy là đất của ông cố ông sơ ông sờ ông sẩm ngộ lể lại mà mấy nị không piết, pây giở chả lại cho ngộ."
Tàu Khựa cãi bướng:"Chỗ lầy là đất của tổ tiên ngộ. Ai dô lây ngộ lập chết ăn thịt".
Thế rồi chỉ trong một đêm Tàu Khựa cho gia nhân tùy tùng đem gạch, đem hồ trộn sẵn chất xuống xuồng bơi ra tận mấy cái cồn thuộc đất đai của chú em. Chỉ trong một đêm, sáng ra chú em đã thấy như mình đang sống bên nhà của ông anh "nghĩa tình" vì nhà cửa, làng mạc, chợ búa đã xây xong, dân làng đang họp chợ, mọi sinh hoạt diễn ra bình thường. Chú em dậm đất kêu trời hỏi Tàu Khựa:
--Tại sao anh cướp đất của em?
Tàu Khựa:"Tao ăn ngang nói ngược đó! Đố ai dám làm gì tao".
Tàu Khựa sai con ra góc hè đào lên miếng miểng chén rồi nhơn nhơn cái mặt hiểm ác trả lời:
-- Ngộ tả nị sẩy à! Coi kỹ lại li! Miếng miểng chén lầy là hồi xưa ông cố tổ của pà dì của chồng trước của thím dâu của pà dì ghẻ của ông cố lội ngộ sống ể lây, đang pưng chén cơm ăn pị chời lánh chết còn lại miếng miểng chén lây lè. Chong gia phả còn ghi lại dõ dàng.
Chú em tức quá bèn thổ huyết mà chết.
Tàu Khựa: "Nị sống ở lây hàng ngàn năm kệ nị, ngộ lói của ngộ là của ngộ".
Con cháu của Tàu Khựa xây nhà hoành tráng hơn trên đất mới vừa cướp được. Ai ai cũng mặt mày hân hoan hớn hở. Họ lại mở tiệc ăn mừng và tôn vinh Tàu Khựa như một vị anh hùng. Tàu Khựa cố mở đôi mắt hí ra nhìn con cháu và mắng yêu rằng:
-- Tổ cha tụi pây! Tụi pây cứ khen ngộ hoài. Cái trò lầy hổng phải của ngộ mà là do pao nhiêu đời truyền lại. Tổ tiên đã dạy là sống ở đời phải piết sử dụng mánh khóe và cứ phải đi ăn cướp của người khác thì mình mới sống được.
Xuân Hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét