"Em giữ sức khỏe nhé. Tổ quốc luôn ở bên cạnh các em!" - Năm 2009, khi nghe anh Cù Huy Hà Vũ động viên câu này qua điện thoại, tôi không hiểu hết được ý nghĩa của nó bởi vừa mới trải qua một chuỗi ngày đầy biến cố trong đời.
Lúc đó tôi còn nghĩ, chua xót làm sao cho đất nước mình, cho Tổ quốc thân yêu mà anh Vũ nhắc đến, bởi điều chúng tôi làm xét cho cùng cũng là vì Tổ quốc đấy thôi.
Phải trả giá cho tình yêu đất nước bằng chính sự tự do của mình thì thật là đau lòng.
Vậy mà anh Vũ vẫn tin tưởng, vẫn ngẩng cao đầu dõng dạc nói: "Tổ quốc và nhân dân sẽ phá án cho tôi".
Giờ thì tôi đã hiểu, vì sao anh có thể nói như vậy.
Bản án đã áp đặt lên anh là bản án áp buộc lên cả một dân tộc.
Bởi vì những gì anh tin tưởng, những hoài bão, khát vọng của anh đâu có nằm ngoài ước muốn vươn tới của dân tộc này.
Mấy ngày vừa qua, xem ti vi, đọc báo mạng thấy bây giờ Thủ tướng chính phủ mới nói đến công lao bảo vệ Hoàng Sa và Trường Sa của những người lính Việt Nam Cộng Hòa, tôi lại nhớ và đọc lại một điều anh đã viết:
"Trớ trêu thay, Ban lãnh đạo của nước Việt Nam thống nhất sau 30 năm chiến tranh chẳng những đã không học tập tấm gương hòa giải dân tộc của Hồ Chí Minh, mà ngược lại, còn khoét sâu vết thương của dân tộc bằng việc tập trung “cải tạo” trong nhiều năm trời cả trăm nghìn quân nhân, viên chức Việt Nam cộng hòa, bằng kỷ niệm liên tục 35 năm nay “Ngày giải phóng Miền Nam” đậm chất “thắng – thua”… đẩy không ít người Việt thuộc chính quyền cũ rơi vào vòng xoáy của sự thù hận với hệ quả là một số người bị chính quyền mới kết vào “tội xâm phạm an ninh quốc gia”!
Và hận thù ấy lại dẫn đến chia rẽ khác không kém phần đau đớn, lần này ngay trong nội bộ những người đã ca khúc khải hoàn, bởi có mấy gia đình Việt Nam không có người thân ở bên kia chiến tuyến.
Kinh khủng hơn nữa, chính những hận thù và chia rẽ dân tộc ấy đang từng ngày, từng giờ tiếp tay cho nguy cơ Việt Nam bị Bắc thuộc lần thứ tư và lần này e sẽ là vĩnh viễn!
Nhưng Tổ quốc Việt Nam không thể không quyết sinh và vì vậy, "Hòa giải dân tộc hay là Chết!"
Con người nhân hậu ấy, tấm lòng thiết tha cho một kết hợp dân tộc đầy nhân ái ấy, ngày hôm nay đang ngồi trong tù.
Không biết anh có cơ hội nào để nghe người đứng đầu chính phủ tuyên bố ghi nhận những nỗ lực bảo vệ lãnh thổ của công dân Việt Nam mà anh từng mong mõi không còn bị nằm trong vòng xoáy của sự thù hận.
Trong lần "cà phê được mời" gần nhất của tôi, có người nói rằng: "Những gì Cù Huy Hà Vũ nói không sai!"
- Không sai sao lại bắt?- Tôi hỏi.
- Vì chưa đúng thời điểm và còn có động cơ chính trị. Ví dụ điển hình là vụ "khoán hộ" của ông Kim Ngọc (tỉnh Vĩnh Phúc) đó.
Tôi không tranh cãi, bởi biết nếu có tranh cãi cũng không đi đến đâu.
Chỉ có thể kết luận rằng, nói đúng - chưa chắc đã an toàn.
Và chỉ có thể im lặng nghĩ rằng, ở đất nước hôm nay, vấn đề không cần phải đúng hay sai, thời điểm nào, mà là anh đang là ai.
Cũng những điều ông Chủ tịch nước khẳng định ngày hôm nay, tự thuở nào anh Điếu Cày đã công khai, đĩnh đạt vẽ lên nón "Hoàng Sa & Trường Sa là của Việt Nam".
Cũng những điều ông Thủ tướng tuyên bố ngày hôm nay, tự thuở nào anh Hà Vũ đã đem tâm tình viết trang lịch sử yêu thương.
Ở đất nước này, một ông nghị tự cho mình đại diện nhân dân, công khai trước diễn đàn quốc hội chê bai dân trí của dân mình thấp kém thì còn gì để tranh cãi với một anh công an thành phố. Những buổi cà phê được mời, vì thế, thường đắng như thiếu đường.
Đến thăm chị Dương Hà vào tháng 8 vừa rồi, đọc danh mục sách mà chị định gửi vào cho anh, thấy cả một chồng giấy vẽ, một loạt bút chì mà chị đã chuẩn bị.
Tôi hiểu rằng, cả chị lẫn anh đều đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với biến cố cuộc đời mình một cách đàng hoàng, đĩnh đạc nhất có thể.
Tư cách đàng hoàng, đĩnh đạc ấy của anh đã được thể hiện bằng hình ảnh của anh trong ngày xử phiên tòa phúc thẩm.
Trong tấm ảnh ấy, có một điều kỳ lạ là tôi không thấy, không nhớ 2 người công an, đại diện cho một bộ máy quyền lực to lớn.
Tôi chỉ thấy có mình anh ngẫng đầu, hiên ngang, tay bị còng nhưng dáng cao to như núi. Nhìn anh, tôi hiểu hơn bao giờ hết ý nghĩa của 2 chữ bất khuất.
Nhìn anh tôi mới cảm nhận được thế nào là hiên ngang. Hơn hết, tôi cảm được anh mới là người thật sự tự do.
Anh đã vượt qua hết tất cả, không còn vướng bận với bất kỳ điều gì để tự do sống thật với bản chất con người anh.
Anh là một người hiếm hoi, thật sự tự do trong số gần 90 triệu người xoay vòng trên mãnh đất ngày càng cong quằn này.
Ngày 2 tháng 12 sắp tới là ngày sinh nhật của anh, tôi lại nhớ lời của anh từ 2 năm trước - "Em giữ sức khỏe nhé. Tổ quốc luôn ở bên cạnh các em!"
Tôi muốn, ao ước biết đến dường nào để có thể nói với anh rằng:
"Anh giữ sức khỏe nhé anh. Em và bạn bè vẫn luôn ở bên cạnh anh. Chúng em ở bên cạnh anh bằng niềm tin và hành động của mỗi người, bằng sự xác quyết rằng Tổ quốc luôn ở bên cạnh anh và chúng em."
Một ngày nào đó bé Nấm của em khôn lớn, có lúc bé sẽ thả hồn trong những vần thơ yêu thương của người thi sĩ tài hoa Cù Huy Cận.
Có lúc bé sẽ đắm chìm trong tự hào bởi những trang sử mới thơm tho. Trong đó, có trang sử nói về một anh hùng dân tộc.
Người ấy tên là Cù Huy Hà Vũ".
Mẹ Nấm
http://menam0.multiply.com/journal/item/581/581
(*) Đây là bài viết của Blogger Mẹ Nấm, không phải của ông ĐBQH Hoàng Hữu Phước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét