Những
hạt lúa làm thực phẩm cho Con Người
Phải
chết dưới bùn mới trổ lá, đâm bông
Những
mùa Xuân nồng ấm tươi hồng
Phải
kết nụ bằng mùa Đông giá rét
Những
tác phẩm vượt lên trên hết
Phải
sản sinh bằng lửa tự Trái Tim
Những
bài thơ cho Dân Tộc đắm chìm
Phải
gọt dũa bằng máu xương tác giả
Những
thi sĩ bị kẻ gian nguyền rủa
Lại
chính là Tiếng Nói Lương Tâm
Nguyễn
Chí Thiện, người ngục sĩ âm thầm
Đã
trăn trở sống một đời kỳ dị
Đã uống
cạn những nồng cay thế kỷ
Cười
với tù giam, giỡn mặt Tử Thần
Đòn
thù không màng, dù nát châu thân
Vẫn
ngạo nghễ, lấy cùm đêm làm bạn
Ngày
trơ xương, nhìn mặt trời nứt rạn
Mà
khinh thường lũ bọ rệp vây quanh
Lấy
mùa Đông tăng niềm nhớ mong manh
Lấy
mùa Hạ để dâng cơn phẫn nộ
Giấc
ngủ xà lim nâng trí thức lên cao
Khi
bình yên, thương một điếu thuốc lào
Lúc
bệnh ốm, cười đợi chờ Thần Chết
Chỉ
có hai điều, nhà Thơ cần hơn hết
Nhìn
quê hương sạch bóng nội thù
Nhìn
Việt Nam rực rỡ muôn thu
Và
được chết nơi trận tiền, quê Mẹ
Trong
tư cách một người không câu nệ
Hy
sinh thân mình cho Tổ Quốc yêu thương..
Giờ
đây! Giờ đây! Anh đã lên đường
Về đất
Tổ, gặp những người Hùng muôn thế hệ
Chúng
tôi, những chiến hữu của anh, không thể ngăn giọt lệ
Tiễn
anh đi mà tim thắt, đoạn trường
Xin
lung linh của ánh nến, nén hương
Dẫn
anh đến nơi Thiên Đường hoan lạc
Không
còn những đau thương bàng bạc
Vẫn
trường kỳ đeo bám Kiếp Phù Sinh…
Một
lần cuối, xin cúi chào Anh,
Vĩnh
Biệt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét