Tôi rất ngại, không biết phải xưng hô
thế nào với các bạn, trước đây tôi và các bạn đứng dưới lá quốc kỳ nền vàng ba
sọc đỏ, nay có một số đã chấp nhận đứng dưới lá cờ đỏ sao vàng, lá cờ mà trong
cuộc chiến bảo vệ tự do, chúng ta không bao giờ chấp nhận và truy lùng trong
những cuộc hành quân, cũng như hạ xuống tại những vùng nông thôn kẻo lánh để
thay vào bằng lá cờ vàng ba sọc đỏ.
Đau lòng là ngày nay, các anh không
còn thích chào cờ nầy khi về Việt Nam, phải đứng trước lá cờ đỏ sao vàng và chân
dung Hồ chí Minh, thậm chí khi trở sang nước tạm dung, các anh tỏ ra khiếp sợ
một cách hèn nhát, ít khi dám tham dự các sinh hoạt có lá cờ vàng, nhất là không
dám chụp những tấm ảnh có những thứ mà chế độ cộng sản thù ghét, đã sống tại các
nước dân chủ, nhưng các anh vẫn còn sợ hải đảng cộng sản, thì làm sao giải trừ
được chế độ phi nhân, mang lại tự do cho đồng bào Việt Nam.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng khi gọi các
anh là chiến hữu, các anh đã thực sự đổi màu, trở thành đồng chí với cán binh
cộng sản khi về đây vui chơi hay với nhiều lý do
khác.
Nhớ thuở xưa, quân nhân chúng mình đã
thề trung thành với tổ quốc, đứng dưới lá quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ, ngày nay
các anh đã quên tất cả và đổi màu chỉ sau lần về Việt Nam và sau đó là những
chuyến hồi hương, càng thắt chặt tình đồng chí với cán bộ, công an, bộ đội để
kết bạn tâm giao, mua sự an toàn bằng những tiệc tùng do chính các anh xuất tiền
chiêu đãi.
Những năm tháng chiến đấu chống lại kẻ
thù cộng sản, tay sai của khối cộng sản quốc tế, những năm tù đày tưởng như
không sống sót sau khi miền nam thất thủ. Một số các anh may mắn di tản trong
giờ phút sau cùng của cuộc chiến và nay một số các anh đã quay về, không còn như
bài ca: Người Di Tản Buồn, một thời làm xúc động trái tim của những người xa tổ
quốc, khi quê hương lọt vào tay quân thù.
Những người di tản buồn ấy tiêu biểu
như thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ và gia đình với con gái Kỳ Duyên, vợ là Tuyết Mai,
đã quay về, sánh vai cùng những kẻ mạt sát mình là bọn phản động nước ngoài, đĩ
điếm du côn...chắc chắn là những người di tản buồn ấy đã mất hết tâm hồn, trở
thành công cụ tuyên truyền cho chế độ phi nhân.
Những bạn lính may
mắn khác, vượt biển, đi bằng đường bộ thành công, đến bến bờ tự do. Sau bao năm
lăn lóc nơi xứ người, thành công trên nhiều lãnh vực, bỗng trở về, mang tiền về
giúp đảng cộng sản từ nhiều năm qua, họ trở thành khách cung cấp tiền thường
trực hàng năm cho chế độ cộng sản, giúp đảng vượt qua những khó khăn kinh tế, nợ
nần lút đầu, nên tránh được sụp đổ từ lâu, khi cạn kiệt tài chánh, là bài toán
chung cho sự sụp đổ các chính quyền trên thế giới.
Một số tù cải tạo,
sống sót, được Hoa Kỳ cứu vớt theo chương trình O.D.P, sau thời gian định cư,
quay về, kết bạn với những kẻ đã từng hành hạ, mạt sát trong các nhà tù, lương
tri của con người không nằm trong ấy, ngay cả thú vật cũng không quên sau vài
lần đánh đập nó, nhưng các anh quân nhân H.O trở về, kết bạn mới với cán bộ, trở
thành đồng chí, kiêm mạnh thường quân trong các tiệc, sáng nhậu với ủy ban nhân
dân, chiều công an đãi tiệc... đó là những đồng tiền hưu dưỡng được chính phủ Mỹ
chu cấp để sinh sống, hay những món tiền hưu sau nhiều năm làm việc, thay vì chi
cho gia đình, giúp cho các bệnh viện sở tại để chửa trị, trong đó có phúc lợi
gia đình và cá nhân mình.... thì các anh lại tiêu xài cho cán bộ cộng sản để mua
sự an toàn trong thời gian lưu lại, với nhiều ly do như thăm gia đình, hú hý với
gái tơ, du lịch...Những quân nhân như Phạm Tín An Ninh, sau 9 năm tù, quay về để
làm quen với những kẻ hành hạ trước đây, còn viết sách ca tụng quản giáo và giúp
đỡ cả con quản giáo nữa.
Một số bạn bè của
tôi cho biết ở nước Úc, chính phủ ưu ái dành cho quân nhân đồng minh quyền lợi,
được cấp hưu dưỡng từ bộ cựu chiến binh, nhưng đã có nhiều anh đã dùng 11 tháng
trong năm số tiền cấp dưỡng để sống tại Việt Nam, đó là tiền đóng thuế của dân
Úc, lại được các anh nuôi chế độ cộng sản.
Theo nhiều người biết, nhiều quân nhân
đã quay về, mua nhà, chỉ sang Úc 1 tháng cho hợp chính sách và trở về sống 11
tháng còn lại trong năm, các anh ấy là đồng chí, chứ không còn là chiến hữu nữa.
Tại sao những quân nhân ở đây không
báo cho chính phủ Úc biết những người như thế?.
Một số quân nhân quay về Việt Nam
thường viện lý do là có quan hệ bang giao, các cựu chiến binh đồng minh ở Hoa
Kỳ, Úc...trở về Việt Nam du lịch, vì họ có nguồn gốc khác với các quân nhân
VNCH, chúng ta ra đi vì chế độ cộng sản, nay không thể viện lý do bang giao, là
quốc tịch được ban cấp để trở về nơi mà chúng ta cho là nguy hiểm, không thể
quay về.... đó là trường hợp một giàn dây leo, có cây mướp, bầu, khổ qua...chung
một giàn, nhưng khác giống.
Những người tỵ nạn cộng sản năm nay,
trở về an toàn, thì đã tự mình xé bỏ căn cước tỵ nạn chính trị, chính phủ các
nước ban cấp quyền công dân, nhưng họ cũng có quyền thu hồi khi cần và xét thấy
những người được cấp vi phạm luật, giống như thu hồi giấy phép thương nghiệp,
hành nghề luật sư, bác sĩ...của những kẻ vi phạm
luật.
Kẻ thù cộng sản đã
đạt thắng lợi lần nữa sau cuộc chiến Việt Nam, không phải chúng tài giỏi, nhưng
là do trong hàng ngũ quốc gia, có một số người đón gió trở cờ, đặt cá nhân trên
tổ quốc, trở thành những kẻ phản bội.
Trước năm 1975, chính sách chiêu hồi
của Chính phủ miền Nam đã cải hóa hàng chục ngàn cán binh trở về với chính nghĩa
quốc gia. Nhưng phía cộng sản cũng có cái gọi là: trở về với nhân dân và cách
mạng, thực tế là con số người giác ngộ cách mạng không nhiều, đa số là những kẻ
nằm vùng trong hàng ngũ quân đội, chính quyền bị lộ nên phải bỏ vào bưng để an
toàn, hay những tên gây tội phạm hình sự, sợ bị pháp luật chế tài, nên vào rừng
để trốn tránh. Vào những ngày gần cuối cuộc chiến, có một số quân nhân phản bội,
nằm vùng như Nguyễn Thành Trung, quay súng làm phản, được cộng sản cấp giấy "
Tiền Khởi Nghĩa", số người nầy đa số là gia đình cán bộ cộng sản, được móc nối
bỏ hàng ngũ để sau nầy được an toàn.
Ngày nay, sau cuộc chiến, các quân
nhân may mắn thoát khỏi tay kẻ thù, nay trở thành "tiền khởi nghĩa", trở về làm
đồng chí của những kẻ chiến thắng thời cơ, mang tiền về đóng góp cho bọn tư bản
đỏ tại Việt Nam và đã thành kẻ phản bội.
Đây là những tâm tình của một người
lính Việt Nam Cộng Hòa, nhắn gởi những ai còn lương tri và đồng thời xác định
lập trường, bảo vệ chính nghĩa quốc gia, từ nay những kẻ phản bội, trở cờ, không
còn là chiến hữu nữa../
ĐỖ VĂN
XUÂN
( Người lính chưa nhận chứng chỉ giải
ngũ)
25.07.2012
Thư
phản ảnh thứ nhứt.
Kính các Chiến Hữu trong các Hội Đoàn
Quân Đội tỵ nạn tại Houston,
Sau khi tôi nhận đọc được bài : Lời
Người Lính VNCH gởi các Chiến Hữu đổi màu, tôi vô cùng tâm đắc và hoàn toàn hợp
ý về những phân tích rất có tính lý của Ông Đỗ Văn
Xuân.
Tôi không thể hiểu nỗi tại sao lại có
những cựu Quân Nhân, Viên Chức đã phục vụ trong Quân Lực VNCH, trong chính quyền
Miền Nam Việt Nam trước đây, họ đã từng chiến đấu chống bọn giặc
cọng xâm lược trên khắp bốn vùng chiến thuật hay ngay tại hậu
phương, và sau khi miền Nam lọt vào tay giặc thì một số họ đã bị
bắt bớ, giam cầm, tù đày khổ sai trong các trại tù cải tạo ở các vùng rừng núi
Việt bắc chí ít phải từ 5 đến 20 năm, gia đình ly tán, vợ con phải
chịu lưu đày đến các vùng kinh tế mới khắc nghiệt, trầm luân, số khác thì phải
băng rừng vượt biển tìm đường trốn chạy bọn cọng sản mà đã bỏ mạng trong rừng
hoang hay xác thân đã làm mồi cho cá ngoài biển cả để tìm đến bến bờ tự
do.
Vậy mà, chính bọn người này sau thời
gian dài sống tại Hải ngoại, no cơm ấm cật, có dư dã chút đĩnh đồng tiền là đã
quay phắt 360 độ, bọn chúng bắt đầu trở về đầu thú lũ giặc cọng, cúi rạp đầu
chun qua dưới lá cờ máu, búa liềm, với những chiêu bài : thăm viếng Cha Mẹ già,
di dời, xây dựng mồ mã Cha Ông v.v..nhưng thực chất (theo lời bọn chúng phát
biểu ): là để “ trả thù dân tộc ”, hưởng lạc gái tơ và oái ăm, tồi tệ hơn là xây
dựng nhà cửa, cơ sở vật chất rồi móc ngoặc, cấu kết, cọng tác đầu tư với những
thành phần tư sản đỏ tại địa phương để môi giới, giao dịch làm ăn .Và cứ thế,
hàng năm bọn họ lại thi nhau đi về Việt Nam tiếp tay cùng bọn cọng phỉ
để thâu lượm những đồng tiền bất chính bằng sự bốc lột lươn lẹo, tàn nhẫn
trên mồ hôi, trên qúa tải lao động của các trẻ thơ, các đồng bào nghèo khổ, dưới
bàn tay thống trị vô luật pháp của bọn này tại Quê Hương Việt
Nam.
Điển hình cho những bọn người chối bỏ
căn cước tỵ nạn, các chiến hữu đổi màu mà tôi đã được diện kiến tại
bàn tiệc của Hội Ái Hữu Hải Quân ở nhà hàng Ocean Palace cách đây
hơn ba tuần Lễ đó chính là Hội trưởng Hội 81 Biệt Kích dù & Lực lượng đặc
biệt Nguyễn văn Đại.
Tôi không vu khống, chụp mủ, mà nói có
sách mách có chứng, rỏ như ban ngày, không chối cải được, vì lúc đó ngoài tôi ra
còn có rất nhiều người nghe.
Ông Đại với giọng miền bắc trung phần
khoe khoang sống sượng và có vẽ tự hào là vừa về Việt Nam trong tháng qua để xây
nhà cửa và mở cơ sở giao dịch làm ăn . Ông ta nói rất bô bô với bộ mặt đầy tự
đắc, mãn nguyện, xem đây như là một chuyện bình
thường.
Thật sự mà nói, sau khi nghe những lời
thốt ra từ một miệng của Hội trưởng của một Hội Đoàn nỗi danh trong Quân Đội chế
độ củ tôi qúa kinh hoàng, lờm tởm và tỏ ra khinh bỉ ông ta.
Chẳng lẽ ông ta đã quên ông ta là một
quân nhân Biệt kích dù, đã bị việt cọng tù đày và đã được chính phủ
Mỹ cứu vớt, mang qua đây cho tỵ nạn.
Giờ này Ông ta trở về đầu thú với kẻ
địch để làm ăn, ông đã phản lại đồng đội và lời thề trong hồ sơ tỵ nạn khi đặt
chân đến đật Mỹ.Vậy thì ngay bây giờ sao ông ta không về ở hẳn bên đó mà còn tỵ
nạn bên này làm gì nữa.
Đúng là bọn người vong ơn, bọn đổi
màu, bọn chối bỏ căn cước tỵ nạn. Bọn người này có còn xứng đáng để đứng chung
trong hàng ngũ cựu Quân nhân Quân Lực VNCH và trong cộng đồng người
Việt tỵ nạn tại Houston, Texas này hay không
?
Xin chờ đợi ý kiến của các Chiến Hữu
các Hội Đoàn Quân Đội đang sinh hoạt tại Houston,
Texas.
Chiến Sĩ NG.LINH
GIA
Thư
phản ảnh thứ 2.
Kính thưa các chiến
hữu,
Tôi vô cùng cảm phục chiến hữu Đỗ Văn
Xuân
với bài viết LỜI NGƯỜI
LÍNH VNCH GỞI CÁC CHIẾN HỮU ĐỔI MÀU.
và đóng góp của Chiến Sĩ NG.LINH
GIA.
Những nhận định của hai chiến hữu về
thái độ " đổi màu " của một số cựu Quân Nhân Quân Lực VNCH , thật là chính xác.
Chính mắt tôi thấy và chính tai tôi đã nghe chung quanh vùng tôi sinh sống. Rất
tiếc là sự việc đã xảy ra như vậy.
Những năm tháng đầu mới đến tỵ nạn ,
anh em tỏ ra khí tiết lắm. Khi thấy người nào đi về Việt Nam, không
chịu đi biểu tình chống cộng, không đi biểu tình ngày Quốc Hận, không cầm Cờ
Vàng,...hay tổ chức nào không t reo Cờ Vàng .....thì lên tiếng trách móc rất
hăng say.
Nhưng nay dần dần theo thời gian, theo
nhu cầu quyền lợi riêng tư đã có một số chiến hữu riu ríu về Việt
Nam, viện lý do này lý do nọ. Rồi dần dà vắng mặt trong các cuộc biểu tình chống
Việt cộng viện lý do vì đoàn thể này tổ chức, vì Nhóm kia lãnh đạo,....Còn có
nhiều chiến hữu lặng thinh , đồng tình, không lên tiếng phản đối,......khi đến
tham dự ngày Tết, phiên họp mà ban tổ chức không treo Quốc Kỳ và không hát Quốc
ca.
Xa hơn nữa, còn có một vài người rất
sợ cầm Cờ Vàng nếu có đi biểu tình. Và nếu kẹt quá phải cầm Cờ Vàng thì sợ bị
chụp hình, sợ bị đưa hình lên NET, sợ Việt cộng thấy,....sẽ không cho về Việt
Nam,. du hí, ngậm cỏ non, cập bồ cập bịch nào tan hoang gia đình.
Tệ thế
đó.
Còn tệ hơn nữa, khi thấy có Nhóm người
nào Cầm Cờ Vàng đi sinh hoạt trong các dịp nào đó, thì hoặc vì ganh tỵ hoặc vì
nghe lời xúi dục của nhóm thân cộng,. nói xấu ra , nói xấu vô, rĩ tại người này
người nọ, đánh phá những ai Cầm Cờ
Vàng.
Để cho việc đánh phá có hệ thống, họ
còn kéo theo bè này cánh nọ, nhất là các tổ chức, các cá nhân,... có mục đích
sinh hoạt chung chung như " làm văn hóa, văn nghệ". " không mang
tính chính trị ", " làm từ thiện ",... Thật
là nhục!
Ngày nào mang trên mình chiếc áo trận,
hiên ngang giết quân cộng sản, ngày nào uy nghi nghiêm chỉnh trước
hàng Cờ Vàng Vinh Quang Tổ Quốc, nay chỉ vì quyền lợi nhỏ bé vì miếng ăn
vì s ợ Việt cộng biết , vì muốn được Việt cộng để cho yên thân về
Việt Nam ăn chơi, bố nhì,... mà đem chôn cả danh dực của mình, của Quân Đội mà
mình phục vụ, cả chính thể mà mình đã chiến đấu để bảo
vệ...
Hởi các chiến hữu đã vì một phút yếu
mềm, đã vì một chút bã lợi ích riêng tư mà quên cả danh dự của một quân
nhân.
Mong quý chiến hữu hãy nghĩ lại, mong
quý chiến hữu hãy hồi tâm. Chúng ta còn có đủ thì
giờ.
Tôi cầu chúc quý chiến
hữu có nhiều can đảm , nhiều nghị lục để kịp thời thay đổi " thái độ đổi màu ",
và dứt khoát từ bỏ quyền lợi riêng tư, từ bỏ ăn chơi,
hãy trở lại mái âm gia đình riêng tư, hãy trở lại mái ấm đại gia đình của
Tập Thể Quân Nhân thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Kính
chào,
Phạm Đình
Cần
Đại Đội
10/7/SĐ5
K25 SQTB/TD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét