Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Ở bên kia biên giới

Khi em vừa bước sang bên kia biên giới,
Em bỗng mất mình, mất cả quê hương,
Cách mấy cánh rừng, cách mấy con sông?
Thị trấn Đông Hưng, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.
 
Chợ biên giới vẫn đông người tấp nập,
Họ bán buôn đủ thứ để kiếm lời,
Buôn gian bán lận hay lao động mồ hôi,
Và buôn bán cả thân  người phụ nữ.
 
Em thân bèo dạt một thời đã cũ,
Đã qua tay đám anh chị ma cô,
Sức khỏe hao mòn, nhan sắc xác xơ,
Hay nhiễm bệnh sống từng ngày khắc khỏai.
                          Những khu nhà tồi tàn ở Xám Cáo,
                          Nhà em đâu mà em sống nơi đây?
                          Dãy nhà mạt hạng sau những lùm cây,
                          Cây hoang dại như cuộc đời hoang dại.
Vách tường cũ mái ngói buồn, bẩn thỉu,
Gió mưa làm từng viên ngói lệch xô,
Em cũng chỉ là những bụi rác kia,
Khi cuộc đời đã vội vàng quên lãng.
                          Rời thị trấn Đông Hưng về Lình Coóng,
                          Tỉnh Quảng Đông nào có khác Quảng Tây,
                          Những phụ nữ Việt Nam chim lạc bầy,
                          Làm gái dạt, vợ hờ  nơi xứ lạ.
Còn đâu quê nhà, họ hàng, cha mẹ?
Cánh đồng xanh xưa bỗng hóa thiên đàng,
Khi nơi đây là địa ngục trần gian,
Em nếm đủ mùi đau tinh thần và thể xác.
                          Những em gái bị lừa sang Trung Quốc,
                          Em qua Đồng Đăng, qua những  đường rừng,
                          Em qua con sông biên giới Bắc Luân,
                          Em cũng thành sông trôi vào bể khổ.
 
         Nguyễn Thị Thanh Dương.
            ( Oct  14. 2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét