(tứ thủ liên
hoàn)
1/ Mỗi độ thu sang phủ cảnh đời,
Chạnh lòng một nỗi nhớ xa xôi.
Ngoài hiên trăng tỏa màu hoang dại,
Đáy dạ sầu dâng thoáng rã rời.
Hình ảnh năm xưa còn rõ nét,
Ân tình ngày cũ chẳng phai phôi.
Ngồi đây nghĩ mãi về mai hậu,
Để khóc quê mình buổi tả tơi.
2/ Để khóc quê mình buổi tả tơi,
Bão thu Ất Dậu cuốn tơi bời.
Tìm đâu một thoáng hương vương lại,
Chỉ thấy nghìn dâu hận chẳng nguôi.
Đất mẹ bia ghi dòng biến loạn,
Văn Lang sử chép đoạn bồi hồi.
Bốn ngàn năm lẻ thăng trầm trải,
Nửa thế kỷ rồi lệ vẫn rơi.
3/ Nửa thế kỷ rồi lệ vẫn rơi,
Đêm hoang mưa vọng tiếng ru Hời.
Gợi buồn viễn xứ quên ngày tháng,
Lặng nhớ quê hương khuất biển khơi.
Một mảnh trăng soi bờ vực thẳm,
Bao thu gió lộng cõi chơi vơi.
Trí nhân ngã gục bên cường bạo,
Từ ấy điêu linh ngập đất trời.
4/ Từ ấy điêu linh ngập đất trời,
Bạch Tàng đem đến xót xa thôi. (*)
Cổ nhân có khóc thời rong ruổi,
Hậu thế còn mang kiếp nổi trôi.
Lời mẹ nồng nàn khi vỡ tiếng,
Điệu ru khắc khoải lúc nằm nôi.
Để trong tiềm thức ai khơi lại,
Mỗi độ thu sang phủ cảnh đời.
(**) Bạch Tàng là mùa thu.
ĐÔNG HẢI - Trầm Thy Trang 1998
1/ Mỗi độ thu sang phủ cảnh đời,
Chạnh lòng một nỗi nhớ xa xôi.
Ngoài hiên trăng tỏa màu hoang dại,
Đáy dạ sầu dâng thoáng rã rời.
Hình ảnh năm xưa còn rõ nét,
Ân tình ngày cũ chẳng phai phôi.
Ngồi đây nghĩ mãi về mai hậu,
Để khóc quê mình buổi tả tơi.
2/ Để khóc quê mình buổi tả tơi,
Bão thu Ất Dậu cuốn tơi bời.
Tìm đâu một thoáng hương vương lại,
Chỉ thấy nghìn dâu hận chẳng nguôi.
Đất mẹ bia ghi dòng biến loạn,
Văn Lang sử chép đoạn bồi hồi.
Bốn ngàn năm lẻ thăng trầm trải,
Nửa thế kỷ rồi lệ vẫn rơi.
3/ Nửa thế kỷ rồi lệ vẫn rơi,
Đêm hoang mưa vọng tiếng ru Hời.
Gợi buồn viễn xứ quên ngày tháng,
Lặng nhớ quê hương khuất biển khơi.
Một mảnh trăng soi bờ vực thẳm,
Bao thu gió lộng cõi chơi vơi.
Trí nhân ngã gục bên cường bạo,
Từ ấy điêu linh ngập đất trời.
4/ Từ ấy điêu linh ngập đất trời,
Bạch Tàng đem đến xót xa thôi. (*)
Cổ nhân có khóc thời rong ruổi,
Hậu thế còn mang kiếp nổi trôi.
Lời mẹ nồng nàn khi vỡ tiếng,
Điệu ru khắc khoải lúc nằm nôi.
Để trong tiềm thức ai khơi lại,
Mỗi độ thu sang phủ cảnh đời.
(**) Bạch Tàng là mùa thu.
ĐÔNG HẢI - Trầm Thy Trang 1998
(*) Trích
thi tập Ở Bên Trời
Mời quý vị ghé thăm
trang thơ [ngắn gọn]=> ĐÔNG HẢI: Tâm Sự Người Viễn Xứ.
***
Nếu
nhân loại đã chạy nạn Cộng Sản từ năm 1917; thì nhân loại cũng đã chạy
nạn quân phiệt - độc tài - từ trước đó, cho đến bây giờ và mãi về sau
nữa... Mọi
chế độ phi
nhân, phi nghĩa - mọi lý tưởng, chủ nghĩa - đều có giai đoạn. Dân tộc là trường tồn. Họ sẽ phải trả lại cho dân tộc những gì thuộc về dân tộc…
Trân trọng.
Đông Hải-Nguyễn Đức Hiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét