Chu Tất
Tiến
Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012. Trời vừa chập tối.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu loãng đi, làm những khuôn mặt vội vã bước tới nhà hàng
Paracel Seafood ở Westminster trở nên trầm xuống, tĩnh hơn, và nhẹ nhàng hơn.
Dòng người đứng xếp hàng ở cửa kéo dài ra tới ngoài đường nhưng hình như ai cũng
mang theo tâm trạng thư thái, bình an, nên cho dù bất động lâu, chờ xếp chỗ,
nhưng không một cử chỉ nóng nẩy, bồn chồn. Những tình nguyện viên áo thung xanh
với nụ cười tươi nở không ngừng tiếp khách, hướng dẫn từng người vào vị trí.
“Anh đi theo em! Chị đi với tôi!”. Nhưng khi vào đến bên trong nhà hàng, tự
nhiên thấy không khí dường như khác thường, ai cũng đăm chiêu. Có lẽ là những
hình ảnh trên máy truyền hình đang chiếu một vài cảnh đau lòng. Những thân hình
bé nhỏ 5, 7 tuổi, gầy như que củi, tay chân khòng khoèo, đứng chen chúc trong
một khe nhỏ của căn phòng. Các em chờ ai? Đợi gì? Người thân chăng? Cha Mẹ? Anh
chị em? Không! Không có ai mang đến cho các em một nụ cười, một mối thiện cảm!
Chỉ có những cánh tay lông lá, khổng lồ, những nụ cười nham hiểm, dâm dục đến để
hành hạ các em! Điều đáng nói là tuy các em biết sắp bị hành hạ đau đớn khôn
cùng, mặt các em vẫn lạnh, mắt các em vẫn trơ tráo, và tiếng nói các em vẫn cất
lên bình thản, trả giá “50 đô” hoặc “30 đô?”. Trả giá cho cái gì? Quần áo? Đồ
trang sức? Không! Hoàn toàn không! Các em trả giá cho chính thân hình gầy guộc
của các em, chính trinh tiết của các em, ngày xưa thì đáng giá “ngàn vàng”, ngày
nay, tại Campuchia, trong các động chứa, trinh tiết của các em nhỏ xíu, bé tí
tẹo đó chỉ vài chục đô!
Không khí trong nhà hàng đặc dần với các bàn đầy ắp người, những trái tim đến từ mọi hướng, mọi tôn giáo. Bàn này có 8 Phật Tử và 2 tín đồ Công Giáo. Bàn bên kia, Hòa Hảo và Cao Đài. Trước cửa là một bàn đa số là tín đồ Tin Lành. Tất cả đã đến để nghe một Linh Mục Công Giáo, Cha Nguyễn Bá Thông, nói về tệ nạn buôn bán nô lệ tình dục với những em nhỏ Việt Nam dưới 10 tuổi. Không phải 15, 18, mà là 5 tuổi rưỡi, 7, 8 tuổi, cái tuổi còn đái dầm hàng đêm, theo lời Cha Thông, cho dù các em phải tiếp khách từ 15 đến 20 lần một ngày, các em vẫn đái dầm trên giường. Tiếp lời Cha Thông, một thiện nguyện viên nhiệt thành vẫn đều đặn hàng năm về Campuchia khám bệnh và cố vấn cho các em, Bác Sĩ Thanh Tâm, chuyên về trẻ em, hiện đang phục vụ cho một cơ quan y tế Hoa Kỳ, cho biết vì những người lớn lợi dụng các em thường quá to lớn, nên có em có bộ phận sinh dục bị thương tổn, bị rách nặng nên chẩy máu liên tục. Không phải các em chỉ có kinh nguyệt một lần một tháng mà hầu như 30 ngày một tháng! Trên hết, tình trang tâm thần của các em mới thực sự quan trọng, những vết thương tâm lý cũng không kém phần đau đớn như các vết thương sinh lý. Điều kinh khủng hơn hết, là việc bán con này cứ tiếp diễn hết thế hệ này qua thế hệ khác, không biết bao giờ mới chấm dứt.
Linh Mục Thông, một thanh niên bụi đời từ nhỏ, sinh ra giữa đường phố Sài gòn, vì cha mẹ đều là những quân nhân thuộc chế độ cũ, đi tù cải tạo về, không nơi sinh sống, nên Cha Thông đã không được sinh ra trong “xưởng đẻ Hồ Chí Minh” như những trẻ em khác. Khi lớn lên, chàng thanh niên Nguyễn bá Thông đã quen máu giang hồ, nên lưu lạc khắp nơi giữa những trẻ bụi đời, cho dù sau khi sang Mỹ, chàng vẫn tiếp tục giang hồ tại các nước châu Á, đặc biệt là tại Campuchia để sống với các em bị buôn bán làm nô lệ tình dục tại các ổ điếm. Sau khi đi tu làm Linh Mục, Cha Thông vẫn bị cuốn hút bởi các hình ảnh các trẻ thơ đang phục vụ tình dục tại Camphuchia, nên Cha lại lao vào các nơi nhơ nhuốc đó, ở với các em vài ngày, nghe các em nói chuyện, rồi tìm cách “vù” một cái, đưa các em chuồn đến những căn nhà, mà Cha không gọi là “Nhà Tình Thương” như các địa danh khác, mà là “những mái ấm gia đình” , ở đó, các em không còn là những Con Số, mà là những Con Người, được thương yêu, ấp ủ bằng tình Người, tình Cha Mẹ thật sự, không có những việc ôm ấp mà khóc mùi mẫn, mà chỉ có những vòng ôm trìu mến, làm các em quên đi quá khứ khủng khiếp.
Quá khứ thế nào? Cha mẹ các em là những người lưu vong bên xứ người, sống bất hợp lệ như ông bà của các em, đến khi các em sinh ra, cũng là những đứa trẻ bất hợp lệ, chỉ là những con số được đếm trên bàn tính của con người hợp lệ. Vì không có công ăn việc làm, nên ông, bà cha mẹ các em thường sống bằng cách bán con cho các ổ điếm. Cha kể lại, có lần nghe một người mẹ nói chuyện với một nhóm người giang hồ khác, đại khái như: Ối dào, hết tiền, thì tôi về “luộc” đứa con gái là có đủ tiền để thanh toán rồi!
“Luộc con!” Nghĩa là sao? “Luộc con” là bán trinh con nít. Từ 700 dô đến 1000 đô, tùy theo trạng thái, thân hình của các em, mà những con quỷ-người kia mua về, lấy trinh của các em. Theo Cha Thông, bị lấy trinh một cách “may mắn” là chúng cho các em uống rượu, phục thuốc mê, rồi hãm hiếp các em, thì các em sẽ không biết những cơn đau khủng khiếp! Nhưng nếu không “may mắn” thì các em bị cột tay chân vào 4 góc giường rồi bị dầy vò đến bất tỉnh với các cơn đau còn hơn xé ruột, bứt gan! Những hình ảnh khủng khiếp ấy sẽ theo các em đến trọn đời, dầy vò các em, khiến các em trở nên, hoặc là điên loạn, hoặc trở thành những con vật người, trơ như đá, vững như đồng, không một chút tình cảm hoặc tri thức ngoài việc phục vụ tình dục. Có những em mới 7,8 tuổi mà biết đủ mọi ngôn ngữ giang hồ chỉ dẫn cách làm cho bọn quỷ-người kia thỏa mãn tối đa. Nhưng cũng có em mang trong mình dấu ấn đau thương không biết bao giờ nguôi.
Trong một lần, Cha Thông đưa vài em đi ăn nhà hàng, một em đòi đi tiểu, nhưng bất chợt, khi chưa đến nhà tiểu, em òa khóc, chạy trở lại, chui vào gầm bàn, khóc nức nở! Cha dỗ mãi mới biết được sự thật là trước khi tới nhà vệ sinh, em nhìn thấy tên Singapore đã hãm hiếp em khi trước bằng những trò kinh khủng tàn bạo! Lúc đó, Cha Thông, tuy là Linh Mục, từng nguyện “Kính Chúa, yêu người”, nhưng đã muốn nổi điên, chỉ muốn có một cây súng trong tay, mà chĩa vào đầu tên quỷ-người kia mà nổ một phát đạn!
Và Cha Thông, cứ thế, cứ tiếp tục cùng với các bạn tình nguyện viên, tìm cách cứu các em ra khỏi các ổ chứa đầy nọc độc đó bằng mọi phương pháp, hoặc ôm các em rồi chạy trốn, hoặc trả tiền cho cảnh sát, trả tiền cho quan tòa để mua các em… mặc cho cảnh sát và quan tòa chính là những đầu mối buôn người gian ác đó. Điều quan trọng hơn hết trong quan hệ với giới chức chính quyền địa phương là để tưởng thưởng cho hành động cứu người của Cha, nếu không nhận được tiền của Cha thì chúng tìm cách đánh và giết Cha. Trên thân người của Cha, đã có một cái mũi bị dập nát và phải mổ, vài rẻo xương sườn bị gẫy, không kể bao nhiêu vết hằn thù đấm đá, đạp đánh bất tỉnh. Sau khi Cha tố cáo với Liên Hiệp Quốc thì có 72 kẻ buôn bán nô lệ tình dục phải đi tù, và có 72 gia đình thề giết Cha để trả thù… Đã có hàng ngàn lời nhắn, chửi, đe dọa “làm Cha mà không ở nhà thờ, cứ đi vào ổ điếm thì có ngày mất mạng!”
Nhưng với bản tính ngang tàng, hiệp nghĩa của một hậu duệ của hai cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa, ba là Thiếu Tá, mẹ là Trung Úy, Cha Thông vẫn tiếp tục con đường của Cha là phải cứu các em bằng mọi giá. Cha Thông kêu gọi hãy làm 1 trong 4 việc “Be a voice, make a difference, lend a hand, save a live”.
Nghe những lời trần tình đầy nhiệt huyết của Linh Mục Thông, tất cả các tham dự viên, không kể tôn giáo, đã không ai cầm được giọt lệ. Mọi người đều thầm nhủ, nếu không “giúp một bàn tay” thì cũng sẽ làm “một tiếng nói” bằng cách chuyển tin này đến những người thân của mình. Một người sẽ thành 10 người. 10 người sẽ thành 100, 1000 người rồi có thể thành nhiều triệu..Nhưng có một điều cần làm hơn hết, là tiêu diệt nguyên nhân tạo ra thảm cảnh này: Đó là chế độ Hèn với Giặc, Ác với Dân của Việt Cộng. Ngày nào còn bọn chúng, thì vẫn còn những thảm cảnh như thế này hoặc tệ hơn thế này xẩy ra. Chỉ có một con đường duy nhất là hất cái chủ nghĩa Xếp Hạng Con Người Xuống Hàng Chó Ngựa này xuống lỗ cống của lịch sử…
Chu Tất Tiến
Không khí trong nhà hàng đặc dần với các bàn đầy ắp người, những trái tim đến từ mọi hướng, mọi tôn giáo. Bàn này có 8 Phật Tử và 2 tín đồ Công Giáo. Bàn bên kia, Hòa Hảo và Cao Đài. Trước cửa là một bàn đa số là tín đồ Tin Lành. Tất cả đã đến để nghe một Linh Mục Công Giáo, Cha Nguyễn Bá Thông, nói về tệ nạn buôn bán nô lệ tình dục với những em nhỏ Việt Nam dưới 10 tuổi. Không phải 15, 18, mà là 5 tuổi rưỡi, 7, 8 tuổi, cái tuổi còn đái dầm hàng đêm, theo lời Cha Thông, cho dù các em phải tiếp khách từ 15 đến 20 lần một ngày, các em vẫn đái dầm trên giường. Tiếp lời Cha Thông, một thiện nguyện viên nhiệt thành vẫn đều đặn hàng năm về Campuchia khám bệnh và cố vấn cho các em, Bác Sĩ Thanh Tâm, chuyên về trẻ em, hiện đang phục vụ cho một cơ quan y tế Hoa Kỳ, cho biết vì những người lớn lợi dụng các em thường quá to lớn, nên có em có bộ phận sinh dục bị thương tổn, bị rách nặng nên chẩy máu liên tục. Không phải các em chỉ có kinh nguyệt một lần một tháng mà hầu như 30 ngày một tháng! Trên hết, tình trang tâm thần của các em mới thực sự quan trọng, những vết thương tâm lý cũng không kém phần đau đớn như các vết thương sinh lý. Điều kinh khủng hơn hết, là việc bán con này cứ tiếp diễn hết thế hệ này qua thế hệ khác, không biết bao giờ mới chấm dứt.
Linh Mục Thông, một thanh niên bụi đời từ nhỏ, sinh ra giữa đường phố Sài gòn, vì cha mẹ đều là những quân nhân thuộc chế độ cũ, đi tù cải tạo về, không nơi sinh sống, nên Cha Thông đã không được sinh ra trong “xưởng đẻ Hồ Chí Minh” như những trẻ em khác. Khi lớn lên, chàng thanh niên Nguyễn bá Thông đã quen máu giang hồ, nên lưu lạc khắp nơi giữa những trẻ bụi đời, cho dù sau khi sang Mỹ, chàng vẫn tiếp tục giang hồ tại các nước châu Á, đặc biệt là tại Campuchia để sống với các em bị buôn bán làm nô lệ tình dục tại các ổ điếm. Sau khi đi tu làm Linh Mục, Cha Thông vẫn bị cuốn hút bởi các hình ảnh các trẻ thơ đang phục vụ tình dục tại Camphuchia, nên Cha lại lao vào các nơi nhơ nhuốc đó, ở với các em vài ngày, nghe các em nói chuyện, rồi tìm cách “vù” một cái, đưa các em chuồn đến những căn nhà, mà Cha không gọi là “Nhà Tình Thương” như các địa danh khác, mà là “những mái ấm gia đình” , ở đó, các em không còn là những Con Số, mà là những Con Người, được thương yêu, ấp ủ bằng tình Người, tình Cha Mẹ thật sự, không có những việc ôm ấp mà khóc mùi mẫn, mà chỉ có những vòng ôm trìu mến, làm các em quên đi quá khứ khủng khiếp.
Quá khứ thế nào? Cha mẹ các em là những người lưu vong bên xứ người, sống bất hợp lệ như ông bà của các em, đến khi các em sinh ra, cũng là những đứa trẻ bất hợp lệ, chỉ là những con số được đếm trên bàn tính của con người hợp lệ. Vì không có công ăn việc làm, nên ông, bà cha mẹ các em thường sống bằng cách bán con cho các ổ điếm. Cha kể lại, có lần nghe một người mẹ nói chuyện với một nhóm người giang hồ khác, đại khái như: Ối dào, hết tiền, thì tôi về “luộc” đứa con gái là có đủ tiền để thanh toán rồi!
“Luộc con!” Nghĩa là sao? “Luộc con” là bán trinh con nít. Từ 700 dô đến 1000 đô, tùy theo trạng thái, thân hình của các em, mà những con quỷ-người kia mua về, lấy trinh của các em. Theo Cha Thông, bị lấy trinh một cách “may mắn” là chúng cho các em uống rượu, phục thuốc mê, rồi hãm hiếp các em, thì các em sẽ không biết những cơn đau khủng khiếp! Nhưng nếu không “may mắn” thì các em bị cột tay chân vào 4 góc giường rồi bị dầy vò đến bất tỉnh với các cơn đau còn hơn xé ruột, bứt gan! Những hình ảnh khủng khiếp ấy sẽ theo các em đến trọn đời, dầy vò các em, khiến các em trở nên, hoặc là điên loạn, hoặc trở thành những con vật người, trơ như đá, vững như đồng, không một chút tình cảm hoặc tri thức ngoài việc phục vụ tình dục. Có những em mới 7,8 tuổi mà biết đủ mọi ngôn ngữ giang hồ chỉ dẫn cách làm cho bọn quỷ-người kia thỏa mãn tối đa. Nhưng cũng có em mang trong mình dấu ấn đau thương không biết bao giờ nguôi.
Trong một lần, Cha Thông đưa vài em đi ăn nhà hàng, một em đòi đi tiểu, nhưng bất chợt, khi chưa đến nhà tiểu, em òa khóc, chạy trở lại, chui vào gầm bàn, khóc nức nở! Cha dỗ mãi mới biết được sự thật là trước khi tới nhà vệ sinh, em nhìn thấy tên Singapore đã hãm hiếp em khi trước bằng những trò kinh khủng tàn bạo! Lúc đó, Cha Thông, tuy là Linh Mục, từng nguyện “Kính Chúa, yêu người”, nhưng đã muốn nổi điên, chỉ muốn có một cây súng trong tay, mà chĩa vào đầu tên quỷ-người kia mà nổ một phát đạn!
Và Cha Thông, cứ thế, cứ tiếp tục cùng với các bạn tình nguyện viên, tìm cách cứu các em ra khỏi các ổ chứa đầy nọc độc đó bằng mọi phương pháp, hoặc ôm các em rồi chạy trốn, hoặc trả tiền cho cảnh sát, trả tiền cho quan tòa để mua các em… mặc cho cảnh sát và quan tòa chính là những đầu mối buôn người gian ác đó. Điều quan trọng hơn hết trong quan hệ với giới chức chính quyền địa phương là để tưởng thưởng cho hành động cứu người của Cha, nếu không nhận được tiền của Cha thì chúng tìm cách đánh và giết Cha. Trên thân người của Cha, đã có một cái mũi bị dập nát và phải mổ, vài rẻo xương sườn bị gẫy, không kể bao nhiêu vết hằn thù đấm đá, đạp đánh bất tỉnh. Sau khi Cha tố cáo với Liên Hiệp Quốc thì có 72 kẻ buôn bán nô lệ tình dục phải đi tù, và có 72 gia đình thề giết Cha để trả thù… Đã có hàng ngàn lời nhắn, chửi, đe dọa “làm Cha mà không ở nhà thờ, cứ đi vào ổ điếm thì có ngày mất mạng!”
Nhưng với bản tính ngang tàng, hiệp nghĩa của một hậu duệ của hai cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa, ba là Thiếu Tá, mẹ là Trung Úy, Cha Thông vẫn tiếp tục con đường của Cha là phải cứu các em bằng mọi giá. Cha Thông kêu gọi hãy làm 1 trong 4 việc “Be a voice, make a difference, lend a hand, save a live”.
Nghe những lời trần tình đầy nhiệt huyết của Linh Mục Thông, tất cả các tham dự viên, không kể tôn giáo, đã không ai cầm được giọt lệ. Mọi người đều thầm nhủ, nếu không “giúp một bàn tay” thì cũng sẽ làm “một tiếng nói” bằng cách chuyển tin này đến những người thân của mình. Một người sẽ thành 10 người. 10 người sẽ thành 100, 1000 người rồi có thể thành nhiều triệu..Nhưng có một điều cần làm hơn hết, là tiêu diệt nguyên nhân tạo ra thảm cảnh này: Đó là chế độ Hèn với Giặc, Ác với Dân của Việt Cộng. Ngày nào còn bọn chúng, thì vẫn còn những thảm cảnh như thế này hoặc tệ hơn thế này xẩy ra. Chỉ có một con đường duy nhất là hất cái chủ nghĩa Xếp Hạng Con Người Xuống Hàng Chó Ngựa này xuống lỗ cống của lịch sử…
Chu Tất Tiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét