Trước sự chán chường tột bực
của nhân tâm!
Có những con người giả đui điếc
thầm câm
Song rất thính và nhìn xa rất
tốt
Đã thấy rõ ngày đồng lầy mai
một
Con rắn hồng dù lột xác cũng
không
Thoát khỏi lưới Trời lồng lộng
mênh mông!
Lẽ cùng thông huyền bí vô
cùng
Giờ phút lâm chung quỷ yêu làm sao
ngờ nổi!
Rồi
đây
Khi đất trời gió
nổi
Tàn hung ơi, bão lửa, trốn vào đâu? Bám vào
đâu?
Lũ chúng bây dù cho có điên
đầu
Lo âu, phòng
bi.
Bàn bạc cùng
nhau
Chính đám sậy
lau
Sẽ thiêu tất lũ bây thành tro
xám!
Tôi mong mãi một tiếng gì như biển ầm vang dội
Một tiếng gì sôi nổi con
tim
Đã bao năm rồi teo chết nằm
im
Trong những quan tài hình hài hèn
đớn
Âm tiếng đó dội lan qua các trại
tù,
trại tập trung rùng
rợn
Làm suy nghĩ lũ quân thù trâu
lợn
Tái tạo niềm tin cho tất cả những
ai
Đã gần như tuyệt vọng ở ngày
mai
Lũ lau gầy, sậy úa, cả tàn
phai
Náo nức, reo hò, trông
ngó
Âm tiếng đó gây thành giông
gió
Khắp đại dương cùng khổ âm
u
Chớp xé trời đen, báo hiệu lũ quân
thù
Giờ hủy
thể!
Tôi mong mãi một tiếng
gì
như tiếng ầm vang của
bê?
Đồng bào tôi cũng mong như
thế
Tôi lắng
nghe
Hình như
tiếng đó đã bắt đầu
Nhưng tôi hiểu rằng đó là tiếng
của lịch sử dài lâu.
Nên trời đêm dù thăm thẳm ngòm
sâu
Dường như vô giới hạn ở trên
đầu,
Tôi vẫn nguyện
cầu
Vẫn sống và
tin
Bình minh tới, bình minh sẽ
tới.
Cờ vô đạo đương ngang trời phấp
phới
Tôi vẫn mơ chân lý tận xa
vời
Tới lùa tan ngàn vực tối trên
đời
Trong hào quang dữ dội hiển
linh!
Muôn ầm ầm chấn động trời
thinh
Báo hiệu bình minh sét
nô?
Ôi, ghê sợ cả một trời phẫn
nô.
Cả một trời đau khổ khôn
lường
Đã bao ngày nén xuống thảm
thương
Dưới tận đáy đồng lầy tủi
hô?
Sẽ trào dâng như sóng gầm thác
đô?
Bọn quỷ yêu sẽ tới
ngày tận số
Xác lũ bây sẽ ngập
đường ngập phố
Máu lũ bây hoen ố cả
nền trời
Kèn tự do đắc thắng nơi
nơi
Khai mạc bình minh khôi phục cuộc
đời.
Ôi tôi sống và tôi chờ
đợi
Ngày triệu triệu trái tim bùng nổ
tung trời!
Đêm đồng lầy lõm bõm sương
rơi
Cú rúc, Trăng
buồn
Rười
rượị..
(1972)
Vô
Danh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét