Quên sao được ngày 75 bạn hỡi,
Khí thế sục sôi đành bỏ súng đầu hàng
Mệnh lệnh truyền đi cả quân lực bàng hoàng
Tướng chết theo thành liệt oanh tiết tháo
Kẻ hèn yếu vội buông rơi áo mão
Bôn tẩu trước giờ địch đến thành đô
Chiến sĩ vô danh ngã xuống không mồ
Quân “giải phóng”nhẫn tâm tràn vào bệnh viện
Đẩy thương phế binh vết thương còn hở miệng
Ra ngoài đường bất kể cụt chân tay
Hành động ác nhân cả thế giới cau mày
Rên siết , đớn đau tuôn tràn nước mắt
Quên sao được ngày tháng Tư quặn thắt
Núi rừng cao, heo hút nối đỉnh đèo
Bao trại tù trên rừng thẳm cheo leo
Manh áo mỏng cơn gió lùa giá buốt
Niềm cô quạnh, tương lai sầu não nuột
Da thịt nào chịu thấu vạn kim đâm
Đẩy gỗ đường xa dòng suối lạnh căm
Chén sắn, chén rau, kéo đoạn sồi danh mộc
Gỗ nặng , nước sâu , trời mưa , đèo dốc
Gỗ đập vào người, ngực vỡ máu tràn tuôn
Người tù tử thương trong cơn đói điên cuồng
Chết tức tưởi không kịp lời trăn trối
Những cái chết âm thầm trong bóng tối
Lý lẽ nhà tù loài quỷ đỏ điêu ngoa
Địa ngục trần gian luật pháp mù lòa
Nghĩa địa tù nhân bạt ngàn đồi sắn.
Biến thân xác tù thành phân thầm lặng
Nuôi sắn lớn lên, sắn lại nuôi tù
“Đạo đức tập đoàn Cách mạng Mùa Thu”?!
Trang sử Việt ngàn năm sau ghi dấu.
Quên sao được những năm dài đen tối
Trận đòn thù còn rỉ máu con tim
Cơn đói hành hình dạ xót triền miên
Mùa đông đến chiếu chăn không đủ mảnh
Nằm kề lưng nhau chuyền hơi đỡ lạnh
Tù cùng tù chia xẻ nỗi niềm đau
Màu cờ vàng xưa , nào dễ phai màu
Tình chiến hữu vẫn âm thầm trang trải
Có lắm nỗi sầu đầy vơi oan trái
Ở ngoài đời thuyền vượt biển đảo xa
Người vợ ấp yêu từ thuở ngọc ngà
Bọn hải tặc vứt thây trên hoang đảo
Trước mặt đứa con tiếng gào áo não
Mẹ của con, Mẹ của bé đâu rồi ?!
Xác, máu ngập đầy thuyền lờ lững trôi
Giữa biển mênh mông dưới trời giông bão
Tin sét đánh, người chồng tù cải tạo
Nổi cơn điên cướp súng chạy băng rừng
Sau một ngày bị bắt lại, dửng dưng
Đêm, cắn lưỡi hồn bạn về cùng vợ
Năm tháng tù đày cảnh đời tan vỡ
Vợ bỏ chồng chạy theo kẻ giàu sang
Chồng ký đơn ly dị nước mắt tràn
Nhà cửa tiêu tan, con lẻ đàn xa mẹ
Quên sao được những tháng ngày trăn trở
Trên đất người ngày trước bỏ rơi ta
Quân đội đồng minh máu đã chan hoà
Bảo vệ Miền Nam chống giặc thù Bắc Việt
Tình bạn , nào hay một thời thân thiết
Bỗng quay lưng mặc cả với quân thù
Vết chém còn hằn mãi đến ngàn thu !
Tháng Tư 2012
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét