(Bức thư 1 của Nguyễn HB)
Tôi trước đây cũng có rất nhiều thiện cảm với ông Nguyễn Ngọc Ngạn. Nhưng nghiệp văn chương của ông Ngạn đến đây coi như số rách rồi.
Như lời biện minh của ông ta rằng tại sao mọi người không chống bầu sô mà lại chỉ chĩa vào mình ông thôi. Vậy ông nói chính trị chính em làm gì, ông lên mặt giảng đạo đức suốt 20 năm làm gì? Dư luận không chống ông , nhưng dư luận thất vọng về ông, dư luận quá ngỡ ngàng về một người suốt 20 năm tự cho mình là minh triết biết được thế nào là đúng sai, dậy dỗ mọi người về văn hóa Việt, về đạo đức…Nhưng con đường sống chết thì không biết lần mò ra làm sao!
Vậy hỏi ông một câu: Ngày giỗ ông bà tổ tiên trong đại tộc nhà ông, ông có mời phường chèo về mua vui cho con cháu nội ngoại không?
Văn hóa Việt là nhớ tới ngày mất. Văn hóa Tây là nhớ tới ngày sinh ra. Dư luận thật sự bàng hoàng về hành động này của ông. Ngày mà dân Việt chết thê thảm, chết lăn chết lóc thì là ngày ông lại tưng bừng ca hát. Vậy ông vui trên sự chết chóc của hàng vạn dân Việt đó. Dư luận đã mất niềm tin vào ông rồi. Từ nay thôi xin ông đừng nói tới văn hóa Việt nữa.
Ngày 30/4 là ngày ở trong nước gọi là lễ mừng chiến thăng. Thử hỏi chiến thắng gì?
Ngày 30/4 là ngày bố giết con, anh giết em, đồng hương giết lẫn nhau. Một ngày tang tóc đến như thế mà mừng à? Mừng cái gì.
Có thể tất cả những ngày khác như 2/9, hoặc 19/5…không còn quan trọng nữa nhưng ngày 30/4 phải là ngày quốc tang. Một ngày mà không riêng gì những người theo Quân Lực Cộng Hòa mà những người theo cộng sản cũng phải tĩnh tâm suy nghĩ.
Ông lại ghen với bầu sô. Đáng lẽ người như ông phải can ngăn bầu sô chứ, họ còn trẻ người non dạ không hiểu ÂM-DƯƠNG, không biết đường sống, đường chết, thấy tiền là lao như thiêu thân, dư luận biết vậy nên tha lỗi cho họ sao ông lại trách dư luận là không đánh bầu sô lại đánh ông. Vì người như ông hô một tiếng cả trăm ngàn người theo, và vì vậy sự lầm lỡ của ông thật tại hại đến chừng nào? còn bầu sô thì là phường giá áo túi cơm thôi, có tiền thì có tình hết tiền là hết tình, ông không phân biệt được điều này sao!
--------------------
(Bức thứ 2 của HTML)
Kính gởi ông Nguyễn Ngọc Ngạn
Kính thưa ông
Tôi là một trong những người Việt Nam đang sinh sống tại Berlin và cũng là một người đã từng rất hâm mộ ông trên các show của Paris by night . Đáng lý cái tin ông và các nghệ sỹ đến Berlin trình diễn là một cái tin vui cho chúng tôi, vì chúng tôi sẽ được thưởng thức tại chỗ một đêm âm nhạc va nghệ thuật Việt Nam có tầm cỡ chuyên nghiệp của người Việt Hải Ngoại ngay trong một nhà hát lớn và sang trọng tại Berlin như từ lâu tôi vẫn thường ao ước. Nhưng khi các bạn hữu cho chúng tôi biết rằng ông và đoàn nghệ sỹ sẽ đến Berlin vào đúng ngày 30.4.2012 thì bản thân tôi không thể nào tin được là mình nghe đúng , lúc đầu tôi còn phân bua với bạn hữu biện hộ cho ông và nghĩ là đó chỉ là tin vịt của Việt Cộng, nhưng khi nhìn thấy những tờ quảng cáo dán đầy trong chợ Đồng Xuân (chợ VN nằm trong tay người Việt Đông Đức cũ và Việt Kiều) thì tôi mới tin đó là sự thật. Một cái sự thật xé lòng vì tôi không thể ngờ ông, cũng là một người như chúng tôi, một thế hệ đã từng trải qua những thăng trầm của một giai doạn khó khăn nhất trong lịch sử VN và đã từng khốn khổ trên con đường vượt biên, mà ông lại còn đau khổ hơn bản thân tôi vì trên đường tìm tự do ông đã mất cả những người thân yêu trong biển cả, lại nỡ nào quên đi tất cả . Chẳng đặng đừng mà chúng tôi và bạn hữu ỏ toàn Âu Châu đã quyết định phải có thái độ phản ứng đối với ông và ban tổ chức về đêm văn nghệ đó . Chẳng đặng đừng mà Người Việt Hải Ngoại lại phải đối đầu chống phá lẫn nhau. Đó là việc làm bắt buộc, dẫu biết rằng chúng ta chống nhau là chỉ làm thỏa lòng những kẻ thân Cộng.
Cho đến ngày 20.4.2012 thì chúng tôi nhận được tin Sĩ Nguyễn sẽ hủy bỏ Show ở Berlin ngày 30.4.2012. Tin đó làm chúng tôi nhẹ cả người, nhưng vẫn còn nghi ngại là đó chỉ là một quả lừa để chúng tôi ngừng tổ chức „đón tiếp“ ông.
Tiếp đến ngày hôm sau lại được xem một cai Video clip dài 28:53phút về cuộc đàm thọai giữa ông và cô Hoàng Anh, trong Video clip ông giải thích theo hướng nhìn của ông về lý do của đêm văn nghệ 30.4.2012 tại Berlin. Sau khi nghe ông trình bày tôi mạn phép được lấy tư cách của một người Việt Hải Ngoại tại Berlin để gửi đến ông những điều suy nghĩ về những lời phát biểu của ông trên mạng.
Ông nói rằng ông không có Internet nhưng ông đã sử dụng mạng để chuyển tải tâm tư của ông nên tôi , vì không có phưong tiện nào khác để liên lạc với ông, cũng phải sử dụng mạng để gửi thư này đến ông:
1.- Trong suốt buổi nói chuyện ông đã sử dụng nghệ thuật ăn nói điêu luyện để tránh nhắc lại chính danh cái ngày 30.4 và cố ý nhập nhèm với những ngày khác: quốc tế lao động 1.5, sinh nhật HCM 19.5… Ngày 30.4 không phải là ngày lễ, cho dù đứng trên chiến tuyến nào đi nữa (đối với Cộng Sản là ngày vui đại thắng, đối với Quốc Gia là ngày mất nước) thì đó là một ngày lịch sử mà con cháu chúng ta cả ngàn đời sau phải ghi nhớ (chứ không phải chỉ đến thế hệ thứ hai thứ ba là quên được rồi!!), một ngày lịch sử đánh dấu mốc về sự chuyển đổi thể chế ở VN mà hậu quả của nó không những chỉ dừng lại sau vài năm hậu chiến mà còn tồn tại sau 30-40 năm và còn lâu hơn nữa. Riêng đối với người Việt Hải Ngoại thì chắn chắn đó không phải là ngày vui rồi. Tôi tin rằng cứ mỗi năm đến ngày 30.4 thì không phải trên thế giới chỉ có một mình tôi hướng tâm tư về VN và để ra một phút giây nào đó trong ngày để ôn lại trong trí nhớ những giờ phút kinh hoàng đó.
2.- Vì những lý do nêu trên nên không thể nói là chúng tôi „quá diễn“ đối với ngày 30.4 hay đối với cá nhân ông Nguyễn Ngọc Ngạn. Chúng tôi không „đánh giặc hình thức“, chúng tôi cũng „ không tự trói tay mình, bị thụ động và lệ thuộc vào đối phương“ vì đó là tâm tư phát sinh từ trong trái tim của Người Việt Hải Ngoại, không ai khuyến khích hay vùi dập nó đi được. Chúng tôi cũng không muốn “ làm khổ nhau“ và “chế ra giặc để mà đánh“ vì nếu ông và ban văn nghệ đến Berlin vào những ngày khác (long weekend như ngày lễ Phục Sinh, lễ Thăng Thiên, lễ Pfingsten.. ) cũng trong mùa Xuân thì chúng tôi sẽ hoan nghênh và hăng hái mua vé đi xem chưong trình văn nghệ của ông vì đó là một nhu cầu, một thức ăn tinh thần của người Việt ở Berlin chưa được cung ứng đầy đủ như ở USA và Canada. Đằng này ông và đoàn văn nghệ lại đến đúng vào ngày 30.4 như một cái tát thẳng vào mặt chúng tôi ở Berlin nói riêng và như một sự khiêu khích vào Cộng Đồng Người Việt ở Châu Âu nói chung. Ông đã bảo „văn nghệ để giải trí“, nhưng tại sao lại chọn ngày 30.4 để giải trí. Chúng tôi không muốn „chụp mũ, dèm pha, chống đối“ mà chúng tôi ở trong cái thế „bị động“ vì việc làm của ông. Chúng tôi cũng chẳng muốn „bàn tán xôn xao“ nhưng khi làm một việc gì chung thì chúng tôi phải bàn định với Cộng Đồng để đi tới một quyết định chung.
Thưa ông Ngạn
Những gì tôi vừa nêu trên xuất phát từ trong trái tim tôi, một người Việt ở Berlin, không mầu mè, không show up. Chúng ta đang sống và hưởng một „cuộc sống văn minh“ và „văn minh là đối thoại“ như ông đã nói. Nếu ông tự cho mình là không „ngớ ngẩn“, thì ông hãy tự nhìn lại một cách bình tâm và sáng suốt về sự kiện ngày 30.4.2012 này của ông , đừng cứ mãi đổ lỗi cho người khác.
Chào ông
Bác Sỹ Hoàng Thi Mỹ Lâm/ Berlin
viết ngày 22.4.2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét