Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Hãy Để Người Dân Nói! – Sự Cố Tại Tân Phú - Let My People Speak!

Chấn Minh
November 12, 2011
Ngôi nhà nhỏ đó nằm cạnh một con đường hẹp có tráng nhựa tại thôn Phú Quý, Xã Tam Phú, khoảng ba, bốn cây số về phía Bắc trung tâm thị trấn Tam Kỳ, thủ đô của tỉnh Quảng Nam. Đây có thể là một trong những ngôi nhà nhỏ nhất trong vùng, một ngôi nhà nhỏ cạnh một con đường nhỏ trên một góc đất tuy không trù phú nhưng đầy tự hào nằm bên bờ biển Đông tại trung nguyên miền Trung. Ngôi nhà đó hình như chỉ có hai căn phòng rất hẹp: khoảng 3 mét nhân 3 mét hay 9 mét vuông cho mổi phòng. Hai căn phòng đó chỉ có chút ít đồ đạc, và được bao quanh bởi một mái hiên rộng được xử dụng như là một nơi gia đình sinh hoạt. Hai căn phòng đó có vẻ nhỏ đến độ, nếu ta ép khoảng mười hai, mười ba người vào trong một trong hai phòng đó, e sẽ có nguy cơ ngộp thở, mặc dù là các cửa sổ luôn mở. Các cửa sổ cũng có vẻ như vỉnh viễn mở rộng, bỏi vì các cánh cửa sổ xem ra hình như đã bị hư hại đến không còn có thể nào đóng được nửa để giúp che mưa che nắng, hay ít ra là để giúp cho những người ở trong căn hộ tránh được những cái nhìn xoi mói từ phía ngoài. (1)

Vào tám giờ sáng ngày 8 tháng 11 năm 2011, năm mươi người thuộc bộ Công An và sở Thông Tin và Truyền Thông tỉnh lỵ của nhà nước Cọng Hoà Xã Hội Chũ Nghĩa Việt Nam đã túa và căn nhà nhỏ này. Những người này, đàn ông và đàn bà, đứng chật cứng các căn nhà nhỏ. Đồng thời, năm muơi người Công An khác chận tất cả các đuờng đi vào căn hộ từ phía Bắc, trong khi năm mươi người Công An chận tất cả các đuờng đi vào căn hộ từ phía Nam, và thêm năm mươi người Công An khác nữa đóng chốt và những vị trí ở quanh căn hộ, đồng thời cũng lấn tràn vào những căn nhà kế cạnh trong thôn.
Nói khác đi, tổng cọng có khoảng hai trăm nhân viên bộ Công An và Sở Thông Tin & Truyền Thông tỉnh tham gia vào việc tiến công vào căn hộ nhỏ bé đó. Không một ai trong hai trăm người đó có một nụ cười trên môi trong khi một người trong bọn họ quay phim toàn bộ vụ việc từ đầu tới cuối. Hai trăm người đó nhịp nhàng chung sức làm việc và họ tạo ra được một mạng luới bắt người dày đặt đến mức, theo như lối nói cũa những người dân miệt vườn, một con chuột đồng cũng không thể nào thoát được. Không để ai thoát được cũng chính là một trong những mục tiêu cốt lỏi của những người làm việc cho bộ Công An. Những người làm việc cho bộ Công An là những người rất trầm trọng, một phần cũng là vì thông thường họ có nhiệm vụ phải thi hành những sứ mệnh rất trọng yếu cho chế độ. Còn đãng còn mình, đây đâu phải chuyện đùa.
Kỳ này, sứ mệnh rất trọng yếu của họ là: thi hành một lệnh khám xét nhà và thu thập các chứng cớ cần thiết nhằm truy tố những người ỡ trong căn hộ rất khiêm tốn này để bảo vệ nhà nước Cọng Hoà Xả Hội Chủ Nghĩa Việt Nam khỏi bị khuynh đảo bởi các tư tưởng “phản động” có mục tiêu “phá hoại nền đại đoàn kết dân tộc.” (3)
Ai là những người ở trong căn hộ này mà có những tư tưởng ghê gớm đến nổi nhà Nước phải lo sợ đến thế?
Họ là ông Huỳnh Ngọc Tuấn, 58 tuổi, một người đàn ông góa vợ có vẻ ốm yếu nhưng là một nhà văn được biết đến ở nước ngoài, một cọng tác viên của nhiều cổng mạng ở hải ngoại, một tù nhân lương tâm đã trải qua muời năm trong ngục tù cọng sãn (1992-2002) vì những bài viết của ông trong các năm sau 1975, và hai con của ông: con gái Huỳnh Thục Vy, 26 tuổi, và con trai Huỳnh Tọng Hiếu, 22 tuổi. Hai người con này cũng là những nhà văn, những bloggers mà tự mình cũng đã có chút tiếng tăm. Mức thu nhập kinh tế gia đình họ Huỳnh không cao, và để phụ vào thêm, cô con gái Huỳnh Thục Vy vẫn dạy kèm Anh Văn cho trẻ em mổi ngày.


Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn Blogger Huỳnh Thục Vy
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn mô tả những gì đã xảy ra trong cuộc bố ráp lục soát đó với phóng viên Thanh Quang của đài Phát Thanh Á Châu Tự Do vài ngày trước đây (Thứ ba, 8 tháng 11, 2011) như sau. (3)
“Thanh Quang : Như anh vừa kể thì lúc công an đọc lệnh khám xét cho rằng anh phát tán trên mạng bài vở chống đảng, chống nhà nước, thế anh phản ứng ra sao?
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn : Thì tôi nói với họ là những bài vở của tôi nói cái quan điểm cá nhân của tôi, nó đúng cái tinh thần của Điều 69 Hiến Pháp, tức là cái quyền tự do ngôn luận và quyền tự do tư tưởng. Tôi không làm sai phạm một điều gì của hiến pháp cũng như là tôi hoàn toàn tuân thủ Công Ước Quốc Tế về Quyền Dân Sự & Chính Trị. Còn cái việc mà các anh đến nhà tôi để mà tịch thu phương tiện học hành, làm việc của tôi thì cái đó là một điều trái hiến pháp, trái pháp luật; nhưng mà các anh làm thì tất nhiên các anh phải chịu. Họ thu của tôi hai giàn máy computer để bàn, một máy in laser hiệu Canon, một giàn loa nhỏ nhỏ để nghe nhạc, một USB, ba cuốn sổ.
Thanh Quang : Thế còn hai người con của anh là Huỳnh Thục Vy và Huỳnh Trọng Hiếu – các blogger gây nhiều chú ý trên mạng – thì sao ạ ?
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn : Họ buộc Thục Vy phải ký xác nhận số bài viết của Thục Vy, và buộc Hiếu phải xác nhận một số bài viết của Hiếu. Vy và Hiếu xác nhận trong đó, nhưng bé Vy nói là “Những bài này là những bài có nội dung tốt chứ không phải nội dung xấu. Tôi phản đối chuyện kết luận đây là nội dung xấu.” Sau đó họ mới tháo hết đồ. Họ thu của tôi hai giàn máy computer để bàn, một máy in laser hiệu Canon, một giàn loa nhỏ nhỏ để nghe nhạc, một USB, ba cuốn sổ.
Thanh Quang : Dạ. Như vậy là khoảng thời gian họ khám xét nhà anh rồi lập biên bản, hành động như vậy trong khoảng bao lâu ?
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn : Dạ. Nó kéo dài đến 10 giờ trưa, tức từ 8 giờ đến 10 giờ hay 10 giờ rưỡi.
Thanh Quang : Trong khoảng 2 tiếng rưỡi đó họ có hành động nặng tay hay khiếm nhã như thế nào không, thưa anh?
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn : Dạ. Họ ăn nói bậy bạ lắm, nhứt là cái anh bạn Quang Thái đó, tức là anh lãnh đạo công an Quảng Nam trong vụ khám xét này. Anh ta nói bừa bãi lắm. Anh ta ăn nói xách mé rất là vô văn hóa. Con gái tôi biểu “Các anh im đi. Các anh đừng có ăn nói xách mé, đừng ăn nói hỗn hào.”
Thanh Quang : Thưa, họ có yêu cầu anh và thân nhân tới đồn công an như thế nào không?
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn : Dạ. Lần này họ không có yêu cầu. Khi họ vô lúc 8 giờ đến 10 giờ rưỡi thì họ không có yêu cầu đến đồn công an. Họ tịch thu đồ xong, họ giao cho mình cái biên bản, rồi họ đi về. Sau khi họ đi về tôi qua nhà ông anh tôi để tôi thông báo với bạn bè cho người ta biết sự việc thì bên nhà ông anh tôi người ta cắt mạng internet. Bên tôi cũng bị cắt mạng internet luôn. Tôi mang máy về tôi thử cũng không được. Điện thoại bàn cũng bị hư luôn, bị cắt luôn.”
Khi phát hiện ra là điện thoại và đường dây nối kết vào mạng tại nhà ông và nhà của các gia đình thân thuộc đều đã bị cắt đứt, nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn làm một việc mà bất cứ ai ở trong trường hợp của ông đều cũng sẽ làm. Ông và cậu con trai nhảy lên xe gắn máy và chạy ra quán café mạng gần nhất ở trong thành phố. Khi đến nơi, ông chỉ vừa đủ thời giờ để ngồi xuống, đăng nhập vào máy, và gởi một điện thư cho chị Mạc Việt Hồng, chủ bút trang nhà www.damchimviet.info và là người đã đưa lên mạng hầu hết các bài viết của ông để báo động cho chị Hồng về tình trạng của ông, thì một cụm Công An ụp vào.
Chúng đòi ông phải cho chúng xem bức điện thư mà ông vừa mới gởi đi. Đáng ngại hơn, chúng đòi ông và con trai phải theo chúng về trụ sở Công An tỉnh. Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn không chịu đi và tranh cải với chúng. Hai bên vừa đi vừa tranh cải, và cuộc tranh cải lan dần đến tận ngoài vỉa hẻ trên đường phố ngay trước quán café mạng. Và chính tại đó, trên vỉa hè đó, một sự cố chưa ai hề biết, chưa ai hề nghe, chưa ai hề thấy, một sự cố kỳ diệu đã xảy ra.
Người dân đã đến.
Người dân đã lắng nghe.
Người dân đã nói.
Và người dân đã thành công trong việc bảo vệ ông.
Sự cố kể trên đã xảy ra như thế này. Trong khi cuộc tranh cải giửa nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và cụm Công An trong quán café mạng tiến hành và lan ra lề đường phố, thì một đám đông trên bốn trăm người đã hiện ra trên mặt đường ở trước quán café mạng. Sự xuất hiện của trên bốn tram người này y như là một phép lạ, vì rỏ ràng là họ đã đến nhanh hơn bất cứ ai có thể tưởng tượng được. Số người trong đám đông này quá cao so với hơn số người trong cụm Công An đang đấu khẩu với nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn. Đám đông đứng chật đường cũng đã tự nhiên chặn không cho hai xe chuyển vận chở đầy Công An tiến vào khu vực mặt đường trước quán café mạng. Trái lại, hai xe chuyển vận đó phải đậu lại ở phía xa, ở đầu đoạn đường đến quán café mạng.
Đứng trên lề đường trước mặt quán café mạng, vào lức đó nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn quay người ra mặt đường và trực tiếp nói chuyện với đám đông. Nhà văn nói với mọi người về những bài ông đã viết về nổi đau của người dân một nước đã mất biển, mất Trường Sa, mất Hoàng Sa, mất đất biên giới vào tay Trung Quốc, về sự hèn hạ của Đãng Cọng Sản Việt Nam khi trao đổi và đối tác với Trung Quốc, về việc ĐCSVN đã bán nước cho Trung Quốc như thế nào, và cuối cùng và cũng rất quan trọng, về ý đồ của Công An đang muốn bắt giam ông vào ngay lúc này, một ý đồ hết sức bất hợp pháp vì Công An không hề có trong tay một án lệnh bắt giử người nào cả. Ông chấm đứt bài diển văn ngắn và ứng khẩu này bằng các nhìn thẳng vào mắt các người dân đang có mặt tại đó và kêu gọi người dân hảy bảo vệ ông. Ông nói: “ (tôi) yêu cầu đồng bào hảy ở lại và giúp đở cho tôi.”
Từ trong đám đông vang vang lên lên những tiếng nói, những lời bàn tán, và nhất là, những lời khích lệ và ủng hộ. Và cũng từ trong đám đông đó, từ đáy long và con tim của người dân, bỗng vang lên một tiếng nói lớn và rất rõ rang khiến ai cũng có thể nghe được:
“Thật là vô lý! Bắt người mà không có lệnh là vô lý. Không đi đâu hết. Anh cứ ở đó.”
Trong khi nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn nói chuyện và người dân bày tỏ ý kiến và phản ứng, các xe chuyển vận của bộ Công An trờ tới, đổ người xuống và những người này bắt đầu đóng chốt. Nhưng đường phố có quá nhiều người và do đó bị nghẻn cứng. Không có một xe nào có thể chạy đuợc, dù là xe vận tải, xe du lịch, hay xe gắn máy. Do đó, sau vài phút rất căng thẳng, các chốt Công An được rút đi, những người làm việc cho bộ Công An leo lên xe lại, và các xe này lăn bánh từ bỏ hiện trường, hkông ai biết là họ đã tuân thủ một mệnh lệnh nào đó do ai phát ra hay không.
Với sự bỏ đi của lực lượng Công An hùng hậu đó, Hùynh Ngọc Tuấn và cậu con trai chờ khoảng 15 phút cho đám đông tan biến dần, rồi lên xe gắn máy di về lại nhà.
Hai bố con đã lầm, vì sự sách nhiểu đã không ngừng ở đó.
Sau khi hai bố con lên xe gắn máy chạy về nhà, vào lúc họ vừa ra khỏi thành phố nhưng chưa đi xa quá 200 mét, bổng nhiên họ bị sáu nhân viên cảnh sát giao thông mặc đồng phục chận lại tại một cây cầu nhỏ trên một đoạn đường tương đối vắng người. Các cãnh sát giao thông này đòi xem xét giấy tờ và hai bố con đồng ý. Tất cã các giấy tờ họ trình ra đều hợp lệ, nhưng cảnh sát vẩn tìm ra đuợc một vấn đề. Xe gắn máy được đăng ký dưới tên bà Nguyễn thị Quang, mẹ vợ của nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn. Mặc dù em Huỳnh Trung Hiếu phản đối là bà Quang, bà ngoại của Hiếu, đã cho Hiếu chiếc xe gắn máy, nếu không thì làm sau Hiếu có thể có xe và giấy xe được, các cảnh sát lưu thông vẩn không chấp nhận lời giải thích đó và khư khư đòi hai bố con phải theo họ về đồn cảnh sát lưu thông tỉnh lỵ.
Và, them một lần nửa, một phép lạ thứ nhì đã xảy ra.
Người dân đã đến.
Người dân đã lắng nghe.
Người dân đã nói.
Và người dân đã thành công trong việc bảo vệ ông.
Lần này thì vụ việc đã xảy ra như sau. Không biết từ đâu ra, có trên ba trăm người xuất hiện tại chân chiếc cầu nhỏ đó. Họ xúm lại, bao quanh cha con Huỳnh Ngọc Tuấn và những người cảnh sát lưu thông. Rất nhiều người trong đám đông đó đứng trên chiếc cầu nhỏ cùng với bố con nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và những người cảnh sát. Số người đứng trên chiếc cầu có vẻ ọp ẹp đó nhiều đến nổi nhà Văn Huỳnh Ngọc Tuấn, trong bài phhõng vấn với phóng viên Thanh Quang của đài Á Châu Tự Do, nói rằng ông đã có lo sợ là cầu sẽ sập.
Dù sao đi nửa, tất cả các xe cộ đi ngang đều phải ngừng lại, và đo đó số người xúm lại nghe ngóng lại tăng dần lên, và người dân lại lắng nghe những gì nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn nói với họ, và người dân lại bắt đấu tranh cải với sáu người cảnh sát lưu thông.
Một người dân nói: “Giấy tờ người ta đầy đủ tại sao các ông đòi bắt?”
Một người khác còn dám chọc tức cảnh sát: “Khôn hồn sao các ông không bắt các xe lớn kìa?”
Và cứ như thế, đám đông lớn dần, ùa lên rồi lại rút ra, và các cảnh sát lưu thông đổi ý, và họ để cho cha con nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn tiếp tục lên đường trở về nhà.
Tuy thế, những viên cảnh sát lưu thông đó vẫn tiếp tục bám sát nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và con trai của ông. Chúng chạy xe theo họ cho đến tận nhà và chỉ phóng xe chạy theo đường của chúng khi cã hai cha con đã vào trong ngôi nhà của họ, một ngôi nhà nhỏ cạnh một con đường nhõ trên một góc đất tuy không trù phú nhưng đầy tự hào nằm bên bờ biển Đông tại trung nguyên miền Trung.
***
Vào những tháng ngày sắp đến, nếu không có gì thay đổi được tâm địa hắc ám và ma quái cố hửu của họ, nhà nước Việt Nam sẽ thi hành những gì mà họ đã công khai thông báo trên các tờ báo tuyên truyền của họ. Họ sẽ dàn dựng một hay nhiều phiên toà bí mật mà không một người ngoài nào, dù họ là những quan sát viên có tầm vóc quốc tế và không thiên vị, sẽ được phép tham gia quan sát. Các phiên tòa đó sẽ dành cho nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn, con trai Huỳnh Trung Hiếu, và con gái Huỳnh Thục Vy của ông. Không cần phải suy nghĩ nhiều, ai cũng có thể đoán được kết cục của những phiên tòa đó. Ta chỉ cần nhìn những tiền lệ, túc là các phiên tòa cho các nhân vật chống đối nổi tiếng trên thế giới như luật sư Cù Huy Hà Vũ, blogger Điếu Cày Nguyễn Minh Hải, luật sư Lê Công Định, các nhà chống đối Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Đức Thạch, Vũ Hùng, and và vô số người khác.
Tuy thế, vần còn có niềm hy vọng là những vụ xử án trên sẽ không xảy ra, và gia đình họ Huỳnh can đảm ỡ Tam Kỳ – Đệ Nhất Gia Đình đích thật của nước Việt – sẽ không bị hãm hại.
Niềm hy vọng đó có bởi vì, như nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn đã nói để kết thúc cuộc phõng vấn giửa ông và phóng viên Thanh Quang của đài Phát Thanh Á Châu Tự Do, ông mong mỏi “công luận quốc tế (sẻ) giúp đỡ để bảo vệ Huỳnh Thục Vy và Huỳnh Trọng Hiếu.”
Nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn nói rất đúng.
Mổi người trong chúng ta đều có bổn phận vận động và chuyển hóa công luận trong và ngoài nước sao cho nhà văn can đảm Huỳnh Ngọc Tuấn, con trai ông là Huỳnh Trung Hiếu, và con gái ông là Huỳnh Thục Vy sẻ không thể bị hãm hại được. Chúng ta cần kêu gọi các viên chức nhà nước, các nhà lãnh đạo chính trị, các nhà lãnh đạo các tổ chức thiện nguyện có mục đích bảo vệ công lý và nhân quyền, và ngay cã các nhà lãnh đạo các đại công ty toàn cầu, hảy vì công lý và vì nhân đạo mà gây mọi áp lực nhằm giúp đở và bảo vệ mọi người trong gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn.
Để tìm danh tánh, địa chỉ hay điện thư những người hay những tổ chức kể trên, chúng chỉ cần nhấn chuột và dùng các chương trình tìm kiếm như Google hay Bing ở trên mạng.
Khi viết đôi dòng chử kêu gọi các nhà lảnh đạo hay các viên chức kể trên gây áp lực công luận giúp nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và các con Huỳnh Trung Hiếu và Huỳnh Thục Vy của ông, chúng ta sẽ không cần những lời kêu gọi chải chuốc và hoa mỹ. Chúng ta sẽ chỉ cần những lời nói thành thực và giản đơn, những lời nói tự nhiên xuất phát từ con tim của chúng ta và hiển thị qua bàn phím hay bàn viết một khi chúng ta thật lòng muốn giúp và tin chắc vào những gì chúng ta đang làm. Nếu cần, chúng ta đừng ngần ngại trích dẩn hay kết nối bài viết này hay bất cứ bài viết nào tương tự vào bức thư hay điện thư mà chúng ta sẽ gởi đến các nhà lảnh đạo hay các viên chức nói trên, miển sao là ngôn ngữ của bài viết đó thích đáng với người đọc.
Điều mà chúng ta không thể làm là bỏ rơi gia đình họ Huỳnh, hay không giúp đỡ và làm những gì chúng ta có thễ làm được nhằm cứu nguy họ vào những phút giây hiểm nghèo nhất trong đời họ. Mổi người chúng ta hãy ra sức giúp đỡ họ và giúp chuyển hóa công luận. Chúng ta hãy không bao giờ quên và đánh giá thấp sức mạnh của đức tin của chúng ta, và khả năng cải hoá của của công luận quốc tế cũng như quốc nội.
Ngoài ra, cũng còn có một lý do khác sâu xa hơn cho niềm hy vọng đó.
Đó là, vào ngày 8 Tháng 11 Năm 2011, một điều từ trước đến nay chưa hề có, một điều hoàn toàn mới mẽ, một điều thật sự kỳ diệu đã xảy ra, không chỉ một lần, mà hai lần.
Vào một ngày đầu tháng Mười Một, trong Sự Cố Tại Tân Phú, người Việt đã quyết định không sợ hãi và đã bước ra đường. Người Việt bước ra đường để nghe sự thật. Người Việt bước ra đường để nói sự thật. Người Việt, hàng trăm người Việt, bước ra đường để thách đố, để bảo vệ, và để hai lần ngăn chặn thành công việc bắt giữ một ngưòi đàn ông gầy ốm, một người đàn ông goá vợ, một người cha chắt chiu, một cựu tù nhân lương tâm không hề biết sợ, một người mà tội độc nhất là đã dám công khai nói lên tình thương yêu vô tận và không hề biết khuất phục của mình với các con, với người dân, và với quê hương.

Chấn Minh
11 Tháng 11, 2011  

GHI CHÚ
1. Dân Làm Báo, 8 tháng 11, 2011. “CA khám nhà, khủng bố gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn & bạn Huỳnh Thục Vy” (Public Security search home, terrorized the family of writer Huỳnh Ngọc Tuấn and Huỳnh Thục Vy”). http://danlambaovn.blogspot.com/2011/11/ca-kham-nha-khung-bo-gia-inh-tac-gia.html. Một bản tiếng Anh của bài viết này có thể xem được ở đây: http://www.vietthuc.org/2011/11/09/vietnamese-public-security-forces-raided-home-terrorized-writer-hu%E1%BB%B3nh-ng%E1%BB%8Dc-tu%E1%BA%A5n-and-his-daughter-hu%E1%BB%B3nh-th%E1%BB%A5c-vy/ .
2 . Tuoi Tre News, 10 Tháng 11 2011. “Man, two children caught acting against state”. “(Người đàn ông và hai đứa con bị kết tội chống phá nhà nước)” http://www.tuoitrenews.vn/cmlink/tuoitrenews/society/man-2-children-caught-acting-against-state-1.50815
3. Thanh Quang – RFA, November 11, 2011. “Công an sách nhiễu gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn” http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/police-crackdown-hntuan-fami-tq-11082011222324.html

Let My People Speak!
Chan Minh
November 12, 2011
The little house sits on the side of a narrow but paved country road in Phú Quý hamlet, Tam Phú Village, about two miles North of the city of Tam Kỳ. It is probably one of the smallest houses in this proud but not so prosperous corner of the central coastal region of Vietnam. It has just two tiny and sparsely furnished ten feet by ten feet rooms bordered by a covered veranda that also serves as living space. Put a dozen or so people in any one of these two rooms, and the risk of suffocation becomes real, even when the windows are wide open. The windows appear to be always open, as there are no visible signs of any working window doors that would help close them, or at least shield the occupants of the house from prying eyes (1).

Into this little house at 8:00AM on November 8, 2011 swarmed fifty uniformed and plain clothed members of the Public Security Forces (PSF) and the Provincial Information & Communication Department (PICD) of the Socialist Republic of Vietnam. These men – and women too – practically filled every nook and cranny of the little house. At the same time, fifty other members of PSF blocked the North end of the road leading to little house while fifty others blocked the South end of the same road. Yet another fifty took their positions around the little house and spilled into the neighboring ones.
Altogether, close to two hundred members of the PSF and the PICD came to the little house. None smiled as one of them videotaped the entire proceeding from beginning to end. Together, they created a dragnet so tight that, as the saying goes, not even a tiny field mouse could escape. But that was exactly what the men of the PSF wanted. Men of the PSF are serious people and they were on a very serious and important mission.
The mission was simple: serve a search warrant on the occupants of the house and gather the evidence needed to prosecute them later to protect the State of Vietnam against “reactionary” ideas that could “undermine national unity.” (2)

And so, who are the occupants of the little house whose ideas the State fears so much?
They are Mr. Huỳnh Ngọc Tuấn, 58, a frail widower and internationally known writer and contributor to numerous overseas websites and who had served 10 years (1992-2002) in jail because of his writings in the post-1975 era in Vietnam, his daughter Huỳnh Thục Vy, 26, and his son Huỳnh Trọng Hiếu, 22. Both the daughter and the son are also writers and celebrated bloggers on their own right. The family’s income is meager, and to help out, daughter Huỳnh Thục Vy also teaches English to children on the side.

Writer Huỳnh Ngọc Tuấn Blogger Huỳnh Thục Vy
 Writer Huỳnh Ngọc Tuấn described below what happened during the raid when reporter Thanh Quang of Radio Free Asia interviewed him on Tuesday 11/08/2011. (3)
Thanh Quang: As you related to us, what was your reaction when the PSF representative reads the search warrant and accused you of disseminating on the web writing that opposed the party and the state?
Writer Huỳnh Ngoc Tuấn: I told them that my writings reflect my personal point of view and thus are fully compliant with the spirit of Article 69 of the Constitution which stipulates that all citizens have the right to think and to speak freely. I did nothing wrong and I did not act against the Constitution, and certainly what I did was fully compliant with International Conventions on Civil Rights and Political Rights. Regarding your presence here to confiscate the tools we use to study, to work, what you did is against the Constitution, the laws, and of course if you did so you will be held responsible. They confiscated two desktop computers, a Canon laser printer, two small computer speakers, an USB memory stick, and three small notebooks.
Thanh Quang: And how about your two children, Huỳnh Thục Vy and Huỳnh Trọng Hiếu, with both being bloggers who have received a lot of attention on the web, what happened to them?
Writer Huỳnh Ngoc Tuấn: They forced Thục Vy to sign and acknowledge some of her writings, and they also forced Hiếu to acknowledge some of the texts he wrote. Vy and Hiếu did so but about her writings my little Vy stated that “the contents of the articles I wrote are good. I protest the conclusion that these articles have bad contents”. They then proceed to disconnect the equipment…
Thanh Quang: OK. So how much time elapsed between the time they came to search the house and establish the Search Record, and the time they left the premise? How long did it take them to do that?

Writer Huỳnh Ngoc Tuấn: Yeah. It lasted until 10AM, or from 8AM to 10AM or 10:30AM.
Thanh Quang: In these two and a half hours or so, did they conduct themselves in a heavy handed or impolite manner in any way? Could you please tell us?
Writer Huỳnh Ngoc Tuấn: Sure. They used very foul language, especially the gentleman named Quang Thái; he is the leader of Quảng Nam Province PSF in this house search. He was really careless in the way he speaks. He was highly abusive and critical and he displayed a total lack of manner and culture. My daughter demanded: “Guys, be quiet. Do not use abusive and critical language. Do not be disrespectful.”
Thanh Quang: Did they request that you and the members of your family go to the PSF Station?
Writer Huỳnh Ngoc Tuấn: No. This time they didn’t make that request. They came at 8:00AM, stayed until 10:30AM, and didn’t ask us to go to the PSF Station. They confiscated equipment, gave us the Search Record, and then they left. After their departure, I went to my brother’s house to let my friends know what happened but internet access at my brother’s house has already been cut. At my house, internet access has also been cut. I took a computer home to test my internet connection and I couldn’t connect either. The phone on my desk is also dead, its line cut off.”
With phone and internet access in his home and the home of people close to him cut off, writer Huỳnh Ngọc Tuấn did what anyone would do in his situation. He and his son hopped on a motorcycle and headed for the nearest internet café in town. He had barely enough time to sit down, log in, and fired off an email to Ms. Mạc Việt Hồng, the editor of the www.damchinviet.info website that publishes most of his articles to alert her of his situation, when members of the PSF barged in.
They demanded that he showed them the email he just sent. More ominously, they demanded that he and his son follow them back to the local PSF station. A verbal dispute ensued with writer Huỳnh Ngọc Tuấn refusing to go while PSF personnel insisting that he must. The dispute quickly spilled onto the street in front of the internet café and it was there that something hitherto unknown, something hitherto unheard of, something wondrous, happened.
The people came.
The people listened.
The people spoke.
And the people successfully defended him.
This is how it all played out. Somehow, miraculously, and clearly quicker than anyone could have imagined, as the dispute inside the internet café between writer Huỳnh Ngọc Tuấn and PSF members proceeded and spilled onto the street, a crowd of more than six hundred people had quietly formed on the street in front of the internet café. The crowd far outnumbered the PSF men who were surrounding and disputing with writer Huỳnh Ngọc Tuấn. The crowd also prevented two military trucks full of PSF men that were rushed to the internet café from reaching its front door. Instead, these trucks were parked few hundred meters away from the internet café at both ends of the street.
Standing now on the street in front of the internet café and addressing the crowd directly, Huỳnh Ngọc Tuấn told the assembled people about his writings on loss of Vietnamese territorial waters, the loss of the Hoang Sa and Truơng Sa Islands, the loss of the border land to the Chinese, the cowardice of the Communist Party of Vietnam in their dealings with China, how the party sold the country down the river to the Chinese, and last but not least, about the impending and entirely illegal attempt by the PSF to arrest him without a warrant of any kind. He finished his impromptu speech by looking directly at the people and asking them to protect him. Roars rose from the crowd as the people responded in appreciation. And it was from the crowd, from the heart of people, that a voice was heard loud and clear:“It is utter nonsense! It is unreasonable to arrest anyone without a court order! Don’t you go anywhere! Just stay here!”
As writer Huỳnh Ngọc Tuấn spoke and as the people reacted, members of the PSF came out of their trucks and moved into position on the street. But there were too many people on the street and the road was entirely blocked so that no trucks, no cars, no motorcycles could even pass through. And so, after a few tense moments, and on whose orders no one knew, the men of the PSF climbed back on their trucks and the trucks drove away.
But the harassment didn’t end there.
As the father and son pair got on their motorcycle and made their way home, barely 200 meters outside of the town center, they were suddenly stopped by six uniformed members of the Quảng Nam Provincial Traffic Police. The stop happened on a small and rickety bridge along an isolated section of the road. The traffic cops asked the two to produce all their papers and they complied. All papers were found to be in proper order, yet the cops still found a problem. The motorcycle registration was under the name of Mrs. Nguyển Thị Quang, the mother-in-law of writer Huỳnh Ngọc Tuấn. Despite protestations from Huỳnh Trung Hiếu that Mrs. Quang gave the motorcycle to him, her grandson, for how else could he have on him the registration paper for the motorcycle, the traffic cops overruled him and ordered the father and son pair to follow them to the Provincial Traffic Police Station.
And again, a second miracle happened.
The people came.
The people listened.
The people spoke.
And the people successfully defended him.
Here is how it all played out, again. Out of nowhere, more than 300 people had appeared. They got on little bridge and surrounded Huỳnh Ngọc Tuấn, his son, and the cops. For an instant, as he later related to RFA interviewer Thanh Quang, writer Huỳnh Ngọc Tuấn feared that the rickety-looking bridge would collapse under the combined weight of all the people who stood on it.
In any case, all traffic stopped, the people listened to what Huỳnh Ngọc Tuấn had to say, and the people got into arguing with the cops. One of the people said: “How dare you stop and arrest these two people when they have all the proper papers?” Some event taunted the cops: “If you guys have any guts, why don’t you arrest the big cars out there?” And as the crowd swelled and surged, the traffic cops relented and writer Huỳnh Ngọc Tuấn and his son were finally allowed to go their way.
Nevertheless, the cops still couldn’t leave writer Huỳnh Ngọc Tuấn and his son alone. Instead, they followed them in their own vehicles until the pair got back into their home, a little house that sits alongside a nondescript country road in the central coastal region of Vietnam.
***
In the days and months to come, if the State of Vietnam is anything but true to its dark and evil form and given that it had so promised it its official propaganda newspapers, there will be one, or several, closed door trials where no one, not even impartial international observers, will be allowed in. These trials will be for writer Huỳnh Ngọc Tuấn, his son Huỳnh Trung Hiếu, and his daughter Huỳnh Thục Vy. It is not hard to imagine the outcome of these trials when considering the precedents, namely the arrest, trial, and sentencing (or lack of sentencing leading to indefinite detention) of dissidents such as lawyer Cù Huy Hà Vũ, blogger Điếu Cày Nguyễn Minh Hải, lawyer Lê Công Định, protesters Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Đức Thạch, Vũ Hùng, and countless others.
Yet, hope exists that these trials won’t happen and that courageous Huỳnh family from Tam Kỳ – the real First Family of Vietnam – will not be harmed.
Hope exists because, as writer Huỳnh Ngọc Tuấn said at the end of his interview with reporter Thanh Quang of RFA: “there is something called international public opinion that could and should be mobilized to help my children Huỳnh Trung Hiếu and Huỳnh Thục Vy”.
Writer Huỳnh Ngọc Tuấn is right.
It is our duty as concerned and freedom loving individuals to mobilize and build up the national and international public opinion that will be needed to save these three courageous people. We can do so by reaching out to government officials and political leaders of the countries in which we live and work and by asking them to intervene on behalf of writer Huỳnh Ngọc Tuấn, his son Huỳnh Trung Hiếu, and his daughter Huỳnh Thục Vy. The name and the mailing or email addresses of these officials and political leaders are just a mouse click, or a Google or Bing search result page away.
When writing to ask the aforementioned people to help support and defend Huỳnh Ngọc Tuấn and his children Huỳnh Trung Hiếu and Huỳnh Thục Vy, we won’t need to dream up flowery and ornate words, just simple and sincere words that will flow naturally from the bottom of our heart to the paper or the keyboard when we care enough. We can attach to the letter or the email we will write a link to this article if we wish to do so, or a link to any similar article that was written in a language that these officials and political leaders could read and understand.
The one thing we can’t do is to let the Huỳnh family down and not come to their aid in their hour of desperate need. Let’s all of us do what we can to help them and help move public opinion inside and outside of Vietnam in their favor. And let us be mindful that the force of our faith and the power of national and international public opinions are never to be underestimated.
There is also another and deeper reason for hope.
The reason is on November 8, 2011, something totally unexpected, something totally new, something wondrous happened not just once, but twice. On that day in November of the year 2011 the Vietnamese people decided to be fearless and to come out. They came out to listen to the truth. They came out to speak the truth. And they came out, hundreds of them Vietnamese people, to successfully challenge, defend and prevent the unlawful arrest of a frail widower, a caring father, a fearless former prisoner of conscience, a man whose only crime was to publicly profess his infinite and unyielding love for his children, his people, and his country.

Chấn Minh
November 11, 2011


NOTES
1. Dân Làm Báo, November 8, 2011. “CA khám nhà, khủng bố gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn & bạn Huỳnh Thục Vy” (Public Security Forces searched home, terrorized the family of writer Huỳnh Ngọc Tuấn and Huỳnh Thục Vy”).http://danlambaovn.blogspot.com/2011/11/ca-kham-nha-khung-bo-gia-inh-tac-gia.html. An English version of this web posting is available here:http://www.vietthuc.org/2011/11/09/vietnamese-public-security-forces-raided-home-terrorized-writer-hu%E1%BB%B3nh-ng%E1%BB%8Dc-tu%E1%BA%A5n-and-his-daughter-hu%E1%BB%B3nh-th%E1%BB%A5c-vy/ .
2. Tuoi Tre News, November 10, 2011. “Man, two children caught acting against state”.http://www.tuoitrenews.vn/cmlink/tuoitrenews/society/man-2-children-caught-acting-against-state-1.50815
3. Thanh Quang – RFA, November 11, 2011. “Công an sách nhiễu gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn” (“Public Security Forces harassed the family of writer Huỳnh Ngọc Tuấn”)http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/police-crackdown-hntuan-fami-tq-11082011222324.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét