Vũ Văn Quý
Hơn
tám mươi nhân vật thuộc giới lập pháp của chế độ Việt Nam Cộng Hòa bị
việt cộng bắt tập trung cải tạo, trong đó có những dân biểu miền Tây
thuộc Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo như các ông Lê Quang Liêm, Nguyễn Văn
Ca, Bùi Văn Mỹ và bà Trần Thị Hoa tự Phấn (quả phụ của tướng Lê Quang
Vinh tức Ba Cụt) v.v. là những người xuất hiện ngay những ngày đầu tháng
6 năm 1975 tại trại tập trung Long Thành. Vài tháng sau, một số các vị
này bị việt cộng tách ra đem về giam tại Thủ Đức nhưng không có ai nói
về cái chết của Dân Biểu HUỲNH VĂN LẦU sau khi việt
cộng đánh chiếm
tỉnh Châu Đốc.
Ông HUỲNH VĂN LẦU
là một vị dân biểu nổi tiếng là người của giới nông dân tỉnh Châu Đốc,
một chiến sĩ can trường một mình lãnh đạo các lực lượng Bảo An Hòa Hảo
tại địa phương quyết chiến đến giọt máu cuối cùng không đầu hàng việt
cộng. Ông đã cùng các chiến sĩ Hòa Hảo tiêu diệt khá nhiều việt cộng vào
cuối tháng 4 năm 1975. Ông LẦU cũng là một chức sắc nòng cốt quan trọng
cả về chiều sâu lẫn mặt chìm của Phật Giáo Hòa Hảo tại địa phương khác
với các nhân vật có tiếng về mặt nổi như các ông Lê Quang Liêm và Lê
Phước Sang.
Sau khi ông Lầu bị
bắt và bị việt cộng trói thúc ké, bịt miệng, đem ra xử bắn tại sân vận
động Châu Đốc, người dân địa phương đã xem ông như một vị thánh tử đạo
và được những đồng đạo tôn thờ.
Hai ông Lương Trọng Tường và
Dân Biểu Lê Quang Liêm là những nhà lãnh đạo cao cấp của Phật Giáo Hòa
Hảo cũng bị giam tại Long Thành và Thủ Đức,
cả hai cùng được việt cộng thả tại Thủ Đức khoảng tháng 10 năm 1975,
cũng không hề tiết lộ gì về cái chết hào hùng bất khuất của ông HUỲNH
VĂN LẦU. Có thể các ông biết mà không đề cập đến vì trong cảnh cá chậu
chim lồng, tai vách mạch rừng, e liên hệ đến bản thân. Đại Tá Nguyễn Văn
Của tỉnh trưởng Châu Đốc là nơi ông LẦU bị xử bắn, ông Của cũng bị giam
chung với chúng tôi cùng buồng cùng
trại trong nhiều năm
tại Hà Tây và Nam Hà nhưng ông Của cũng không hề tiết lộ
chi tiết nào về cái chết của Dân Biểu HUỲNH VĂN LẦU.
Ông HUỲNH
VĂN LẦU sinh năm 1922 tại Châu Đốc, xuất thân từ nông dân, tín đồ trung
kiên Phật Giáo Hòa Hảo. Trước khi làm Dân Biểu Hạ Nghị Viện, ông là đảng
viên Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng (VNDCXHĐ) và là chủ tịch Hội đồng
Tỉnh Chảu Đốc. Ông gia nhập Quân Đội Giáo Phái Hòa Hảo và đã từng giữ
các chức vụ lãnh đạo Phật giáo Hòa Hảo và VNDCXHĐ ở cấp Quận và Tỉnh.
Từ năm
1966 đến năm 1975, ông làm dân biểu liên tiếp 3 nhiệm kỳ từ quốc hội Lập
Hiến đến Lập Pháp. Ông được bầu làm chủ tịch Ủy Ban Canh Nông Hạ Nghị
Viện niên khóa 1972-1973.
Cuối tháng
4-1975,ông điều động và chỉ huy các lực lượng võ trang tử thủ tỉnh Châu
Đốc. Cuối cùng ông đã bị việt cộng bắt đem ra xử bắn khoảng giữa tháng
5-1975 trong thời gian việt cộng thực hiện những cuộc tàn sát đẫm máu để
trả thù các viên chức chế độ VNCH sau khi chúng cưỡng chiếm được miền
Nam.
Theo lời kể
của Dân Biểu Dương Thanh Tồn, đơn vị Kiến Phong người gốc Long Xuyên thì
tình hình ở Châu Đốc và Long Xuyên trong những ngày cuối tháng 4-1975
như sau:
Giáo Hội
Phật Giáo Hòa Hảo có trụ sở tại đường Bùi Thị Xuân Sài Gòn đã triệu tập
một cuộc họp khẩn cấp vào cuối tháng 4-1975 đưa ra quyết định cuối cùng
là tất cả các cán bộ Phật Giáo Hòa Hảo bằng mọi cách phải trở về
ngay địa phương cùng các chiến sĩ tín đồ chiến đấu. Ông Lương Trọng
Tường lúc đó tin tưởng rằng sẽ có một giải pháp cho Việt Nam qua trung
gian của đại sứ Pháp và cựu thủ tướng Trần Văn Hữu.
Sáng 28
tháng 4-1975, các viên chức này cùng hai ông Dương Thanh Tồn và Dương
Minh Quang đả tức tốc trở về miền Tây để củng cố binh bị ngõ hầu tăng
cường trợ giúp cho các lực lượng QLVNCH tại Vùng 4 trong trường hợp rút
bỏ thủ đô Sài Gòn. Mặc dầu đường xá di chuyển rất khó khăn trong cảnh
cực kỳ hỗn độn nhưng các ông Tồn và Quang cũng đã trở về được Tây An Cổ
Tự và sau đó tổ chức ngay một cuộc họp tại trụ sở trung ương Phật Giáo
Hòa hảo vào sáng ngày 29-4-1975. Chùa Tây An Cổ Tự tọa lạc tại Long Kiến
quận Chợ Mới tỉnh Long Xuyên. Trong cuộc họp này có mặt tất cả các chức
sắc cao cấp Phật Giáo Hòa Hảo và lực lượng Bảo An, các dân biểu Hòa Hảo và ông Lương Trọng Tường.
Ông Lương
Trọng Tường, Hội Trưởng Phật Giáo Hòa Hảo Trung Ương đề ra kế hoạch phân
công, phân nhiệm cho các viên chức lúc đó như sau:
- Hai dân
biểu Dương Minh Quang và Dương Thanh Tồn cùng với Trung tá Nguyễn Văn
Tuội - chủ tịch Hội Đồng Tỉnh và ông Đào Khương Ninh sử dụng lực lượng
Bảo An Hòa Hảo tử thủ tại Long Xuyên.
- Dân Biểu HUỲNH
VĂN LẦU cùng với các ông Lê Chân Tình, ông Nguyễn Hiếu Thảo là chủ tịch
và phó chủ tịch Hội Đồng Tỉnh tử thủ tại Châu Đốc.
Ngày 30-4-1975,trước
khi nghe Dương Văn Minh đầu hàng thì các người cầm quyền ở địa phương đã
bỏ chạy và quân đội bị rã ngũ. Ngay đêm hôm đó, đầu tỉnh Long Xuyên
là Đại tá Khiếu Hữu Diêu đã trốn mất. Hai ông Tồn và Quang đã dùng chính
chiếc xe Jeep của tỉnh trưởng để bắc loa chạy quanh trong thành phố kêu
gọi các chiến sĩ Hòa Hảo tập họp lại để được cung cấp thêm súng đạn và
cùng nhau chiến đấu tới cùng.
Tại
Châu Đốc thì Dân Biểu HUỲNH VĂN LẦU cũng đã gom được một số khá đông
chiến sĩ Bảo An Hòa Hảo,trong lúc đó thì vị tỉnh trưởng Châu Đốc là Đại
tá Nguyễn Văn Của đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tuy ông có
mặt ở đó nhưng gần như bất động.
Trên đường đi đến kho tiếp
vận của Tiểu Khu để lấy súng đạn phát cho chiến sĩ, ông Dương thanh Tồn
thấy một người lạ mặt ngoắc xe ông lại và nói:
-
" Ông Dân Biểu còn nhớ em không? Em là "trung tá Thọ" đây mà! Em làm bí
thư cho tướng Nguyễn Khoa Nam ở Cần Thơ. Em thấy ông Dân Biểu xuống đó
hoài mà không nhớ sao?"
Theo ông Tồn thì hoàn toàn chưa gặp hắn bao giờ và không biết hắn là ai. Dầu vậy ông vẫn lịch sự:
- "Vậy hả. Anh lên đây làm chi?"
Hắn nói: "Hai ông Nguyễn Khoa
Nam và Lê Văn Hưng, mấy ông ấy đã tự sát hết rồi. Bây giờ em chạy lên
đây nhập vào lực lượng Bảo An để mà tử thủ."
Không hề nghi kỵ, ông Tồn coi hắn như người cùng chiến tuyến. Ông khoác tay và nói:
- "Vậy anh leo lên xe tôi đi."
Thế là hắn đã theo
ông và ông Quang đi đến kho tiếp vận lấy súng đạn phát cho anh em, lên
Tòa Hành Chánh, lên Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu và đi khắp nơi, vừa đi vừa gọi
loa kích động tinh thần chiến sĩ. Đi đâu tên "trung tá Thọ" này cũng bám
theo. Đi lòng vòng một hồi lâu, ông Tồn nhìn lại thì hắn đã bỏ đi tự
lúc nào không hay.
Ông Tồn và ông
Quang ở Long Xuyên từ đêm 30 đến sáng ngày 2-5-1975. Tình hình địa
phương bắt đầu căng thẳng từ lúc xảy ra vụ chiếc xe dodge 4x4 bị đốt
cháy và mấy tiếng lựu đạn nổ trước cổng Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu. Thấy tình
hình không yên, các ông tìm giang thuyền chạy sang bên thánh địa Hòa Hảo
là nơi Bộ Chỉ Huy và ông Lương Trọng Tường đang ở đó. Lúc đó ông thấy
Đại tá Của tỉnh trưởng mặc thường phục đi dép từ Châu Đốc đến.
Ông nói ông vừa
rời khỏi Châu Đốc và ông sang đây để quan sát tình hình xem có thể cứu
vãn được không. Ông cho biết bây giờ Dân Biểu HUỲNH VĂN LẦU vẫn tử thủ
trên đó cùng với các chiến sĩ Bảo An Hòa Hảo. Sau đó ông
Của đã xuống tàu hải quân bỏ đi và về tới Mỹ Tho thì bị việt cộng chặn
bắt.
Sáng ngày
3-5-1975, Ông Lương Trọng Tường gọi điện thoại nói bây giờ không giữ
được tỉnh thì trở về Tây An Cổ Tự. Khi ông Tồn và ông Quang chạy về tới
Tây An Cổ Tự - cù lao ông Chưởng, nơi trước kia Đức Phật Thầy trụ trì -
thì lúc đó đã có hàng chục ngàn người, có ông Đại tá Trần Cửu Thiên, có
nhiều quân lính thuộc Vùng 4, nhưng không ai chỉ huy, súng ống ngổn
ngang, lính chẳng ra lính, dân chẳng ra dân. Tình hình tại đây rất lộn
xộn và việt cộng đang bắt đầu xuất hiện tấn công. Hàng ngũ lực lượng kể
như rã ngũ nhưng các ông còn ở lại Tây An Cổ Tự thêm mấy ngày sau. Một
số viên chức và sĩ quan VNCH nghe việt cộng ra
trình diện
nhưng hai ông Tồn và Quang
vẫn cương quyết không ra vì cho rằng ra là chết. Ông Tồn là mục tiêu
trả thù của các sinh viên thiên cộng khi ông còn làm Giám Đốc sinh viên
vụ của Viện Đại Học Hòa Hảo. Chính ông đã phát hiện ra những sinh viên
nằm vùng được việt cộng đem đi huấn luyện ở Cà Mâu và ông đã yêu cầu
chính quyền bắt giam. Sự việc xảy ra cách đây chưa đầy một năm thì những
kẻ thù ông chưa dễ gì quên được. Một hôm bà Ba Phấn (tức Trần Thị Hoa,
góa phụ của tướng Lê Quang Vinh tự Ba Cụt) viết cho ông một cái thư. Bà
nói : "Chú Tồn ra trình diện đi. Tôi đã trình diện rồi không sao hết."
Sa chân vào bẫy, được chứng kiến hình ảnh Dân Biểu HUỲNH VĂN LẦU bị bắn.
Dân
Biểu Dương Thanh Tồn chẳng ít thì nhiều cũng đã có thành tích diệt cộng
và có ảnh hưởng lớn trong Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo. Đối với Dân Biểu
Dương Minh Quang thì hơn thế nữa, thân phụ của ông Quang cũng từng là
cấp chỉ huy trong quân đội Hòa Hảo và có mối tử thù với các tên cán bộ
đầu sỏ việt cộng ở địa phương nên trước kia đã bị chúng sát hại hết sức
dã man. Hai ông Tồn và Quang thường sát cánh bên nhau như bóng với hình
từ các sinh hoạt tôn giáo đến các hoạt động quân
sự , xã hội và chính
trị. Trong giờ phút phải quyết định giữa sinh và tử,
mặc dầu có lời khuyên của bà Ba Phấn nhưng hai ông vẫn ở Tây An Cổ Tự
và thề chết chứ không ra trình diện.
Nhớ lại ký ức đen
tối của đời mình, ông Tồn kể câu chuyện cũ nếu ông không bị bắt giam thì
cũng không có cơ hội nào để được chứng kiến tận mắt cái chết của Dân
Biểu HUỲNH VĂN LẦU.
" Chúng tôi không
ra trình diện mà chúng nó cho người có liên hệ quen biết mời chúng
tôi đến nghe nói chuyện và bảo đảm sẽ không bị bắt.
Từ Tây An Cổ Tự,
anh em chúng tôi về thẳng nhà ông giáo Nguyễn Văn Mởn, ông thầy dạy
Pháp văn đi theo kháng chiến hồi 1945 và có vợ cũng là giáo sư dạy ở
trường nữ Long Xuyên. Chúng phái tên giáo sư Miễn thuộc thành phần thứ
3 ở Long Xuyên gặp chúng tôi tại nhà ông Mởn, nói chuyện lung tung, trên
trời dưới đất, ca tụng Hồ chí Minh như thần thánh. Đầu óc chúng tôi
lúc đó đâu còn muốn nghe những chuyện đó nữa. Trong lúc đang nói chuyện
thì có một tên việt cộng mang dép râu, đội nón cối, đeo xà cột
bước vào trước
sân. Chúng tỏi tự nhủ rằng mình bị gạt và tụi nó sẽ bắt mình nhưng ông
Mởn vội đi ra gặp nó và sau đó nó bỏ đi. Ông Mởn nói với chúng tôi rằng
người vừa vô đó là cán bộ tên Tam, ủy viên chính trị tại đây đó,
Khoảng 2 giờ
chiều, ông Mởn mời chúng tôi xuống ty công an nội chính nghe nói chuyện.
Tại đó đã có sẵn hơn hai chục người, toàn là những khuôn mặt quen thuộc
phần đông là các sĩ quan ở Long Xuyên đã ra trình diện. Trong khi ngồi
chờ thì ở trong bước ra một tên cán bộ làm tôi kinh hoàng. Chính nó là
thằng việt cộng đã mạo nhận là "trung tá Thọ, bí thư của tướng Nguyễn
Khoa Nam" đã leo lên xe đi với tôi cách đây khoảng một tuần, y là ủy
viên chính trị kiêm trưởng ty công an tại đó. Nó không hỏi ai mà hỏi
ngay tôi:
- " Anh Dương Thanh Tồn còn nhớ tôi không?"
Tôi trả lời là không nhớ. Nó nói tiếp:
- " Được! Nhớ cũng tốt và không nhớ cũng tốt. Cứ ngồi đó đi."
Tôi
tự nhủ bữa nay chắc là đám giỗ của mình rồi. Chúng nó nói chuyện khoảng
một tiếng đồng hồ. Cuối cùng nó nói tất cả mọi người cứ ra về hết đi và
sẽ có thông cáo sau. Nó nhấn mạnh: "Riêng hai anh Dương Thanh Tồn và
Dương Minh Quang ở lại để tôi làm việc với hai anh."
Vừa nói xong thì hai bên cánh cửa mở ra, 4 tên lính việt cộng cầm súng AK đến bắt chúng tôi đem nhốt vào cát sô.
Đêm
hôm đó khoảng 9-10 giờ, ngoài trời mưa lâm râm. Việt cộng vào đem đến
cái không khí nặng nề rùng rợn, đằng đằng sát khí, tiếng súng cắc bùng
vẫn lẻ tẻ từ các thôn xóm dội về thật hãi hùng. Anh Quang nói chuyện với
tôi thật nhỏ đủ nghe sợ nói lớn bên ngoài chúng nó rình:
- " Này Tồn. Có mang dây nịt theo không ?"
- " Làm chi ông nội ?"
- " Tồn ơi. Chắc thắt cổ tự tử quá ! Thế nào trước sau cũng chết. Chịu không nổi đâu."
Tôi
nói tôi bình tĩnh lắm. Quả lúc đầu thì tôi sợ nhưng chừng 12 tiếng đồng
hồ sau thì tôi nghĩ rằng con người ai cũng phải chết một lần, tại sao
mình phải sợ. Không bây giờ thì vài chục năm nữa chứ có ai sống hoài mãi
đâu?
Thoát không được, chết thì thôi. Tôi nói với anh Quang:
"
Tôi thấy trước sau mình cũng chết, nhưng chết cho minh bạch. Mình không
dám tự cho mình là anh hùng vì chưa làm được gì xứng đáng nhưng nếu
chết, mình muốn theo kiểu chết của mình. Trừ ra chúng nó cho mình đi mò
tôm thì không kể, còn nếu chúng nó đem mình ra sân banh mà bắn thì mình
cũng phải ráng làm cái gì đó có ý nghĩa để cho con cháu mình sau này nở
mày nở mặt chẳng hạn như hô Việt Nam Cộng Hòa Muôn Năm, Phật Giáo Hòa
Hảo Muôn Năm v.v."
Anh Quang nói nhỏ với tôi :
- " Thôi chờ xem nó coi sao !"
Sau 7 ngày giam
giữ, chúng nó đem tụi tôi ra một cái phòng có máy ti vi. Chúng nó quay
lại khúc phim xử bắn anh HUỲNH VĂN LẦU. Mục đích của tụi nó là đánh
thẳng vào tinh thần tụi tôi. Chính mắt tôi được chứng kiến:
Anh HUỲNH VĂN LẦU
lúc đó cũng lớn tuổi rồi. Tôi thấy anh bị trói thúc ké, mái đầu trắng
toát như một thúng bông gòn vậy. Năm tên lính dẫn anh LẦU ra sân vận
động Châu Đốc. Tại chỗ hành hình, chúng nó đã chôn một cái trụ và 2 cái
cọc sẵn. Nó trói thân mình anh vào cột trụ giữa và hai tay dang ra cột
vào 2 cái cọc hai bên. Chúng nó đọc bản án trước khi bắn:
" HUỲNH VĂN LẦU là một tên
cực kỳ phản động đã phục vụ đắc lực cho Mỹ Ngụy. Chẳng những làm tay sai
cho CIA và còn thuộc thành phần Hòa Hảo điên cuồng. Suốt thời gian từ
1945 đến nay, tên LẦU đã giết biết bao nhiêu người cách mạng và sau này
còn làm Hội Đồng Tỉnh và Dân Biểu của chế độ Thiệu chống lại nhân dân và
cách mạng. Tới ngày mà cách mạng vào mà tên LẦU vẫn chưa thức tỉnh,
chưa hồi tâm, còn ngoan cố chống lại cách mạng và gây chết chóc cho
bộ đội và nhân dân tại địa phương. Tết Mậu Thân, chính tên này cũng kêu
gọi Bảo An Hòa Hảo đứng lên chống cách mạng làm tử thương cho nhiều liệt
sĩ. HUỲNH VĂN LẦU
xứng đáng tử hình để làm
gương cho kẻ khác."
Sau đó chúng nó bắn anh LẦU chết gục tại chỗ, không nói được điều gì hết vì bị chúng bịt miệng.
Tôi
và anh Dương Minh Quang được chứng kiến cảnh này vô cùng tàn nhẫn.
Chúng tôi nói với nhau rắng anh LẦU như vậy thì chúng tôi làm sao
thoát được."
Cái may mắn cho hai ông Tồn
và Quang thoát khỏi sự hành hạ của tên việt cộng mạo danh "trung tá
Thọ" ác ôn là sau khi làm việc với tên này một đôi lần rồi không gặp lại
hắn nữa. Sau đó các ông Tồn và Quang không bị đem ra cải tạo ở miền Bắc
nhưng đã bị chuyển qua nhiều trại giam tại miền Nam như Cần Thơ, Bạc
Liêu, Năm Căn, Cà Mâu ở chung với các ông Lê Tấn Bửu, ông Đạo Dừa,
Chánh án Nguyễn Hữu Hùng, Đại Tá Nguyễn Văn Biếc BĐQ v.v. trong nhiều
năm. Ông Tồn bị giam khoảng 6 năm và ông Quang khoảng 9 năm mới được
tha. Sau đó hai người cùng gia đình vượt
biên thành công
sang tái định
cư ở Hoa
Kỳ. Ông Tồn hiện ở
tại Houston và ông Quang đang ở Cali.
Cám ơn anh Dương
Thanh Tồn đã kể câu truyện đầy gian truân, bi đát và đen tối nhất đời
của hai anh, đặc biệt là về cái chết của Dân Biểu HUỲNH VĂN LẦU. Anh
Tồn nói : " Nếu tôi đã chết rồi thì không biết còn ai là những
người được chứng kiến tận mắt cái chết bi hùng của Dân Biểu HUỲNH VĂN
LẦU ?"
Qua tấm di ảnh của người
anh hùng nông dân Châu Đốc trong bài này, tôi cảm thấy như ông vẫn sống
trong hàng triệu trái tim của người dân Việt mến mộ ông cũng như tên
tuổi của ông ngời sáng sẽ trở thành bất tử trong lòng dân tộc. Dù năm
tháng có phôi pha nhưng
hình ảnh của ông vẫn không nhạt nhòa mà còn rõ nét hơn. Với dáng người
cao cao, mái tóc dầy, nước da bánh mật, có một con mắt lé kim thật có
duyên, nói năng bộc trực không rào đón, không văn hoa. Năm xưa, tại
diễn đàn Hạ Nghị Viện, mỗi lần ông lên phát biểu, các bạn đồng
viện thích lắng nghe những lời chân tình thẳng ruột ngựa của ông tuy
giọng nói có khô khan. Các đồng viện thường dành cho ông cảm tình đặc
biệt khi ông nhờ ký vào những kiến nghị bảo vệ quyền lợi chính đáng
của đồng bào nông dân địa phương.
Ông HUỲNH VĂN LẦU đã chết
vinh quang cho Tổ Quốc Việt Nam, cho Tự Do Dân Chủ, cho Tự Do Tôn Giáo,
cho những ngưởi Việt Nam dù trong hay ngoài nước không chấp nhận tà
quyền buôn dân bán nước Việt Gian Cộng Sản.
Cùng đồng bào cả nước và đặc biệt ở quê hương Miền Tây, tôi xin thắp nén tâm hương nhớ về ông trong ngày Quốc Hận 30-4.
VŨ VĂN QUÝ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét