Ngày 29.4.2012, một bài phỏng vấn (*) hai anh em ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn,
đảng viên Cộng Sản đã bỏ Đảng, do bác sĩ Phạm Hồng Sơn thực hiện, đã được phổ
biến trên Internet nhất là các diễn đàn.
Bài phỏng vấn này có tựa đề "Khi hai nhạc sĩ, văn sĩ sáng
mắt dù có hơi muộn".
Ông Huỳnh Nhật Hải, bỏ đảngViệt Gian Cộng Sản lúc đang
giữ chức vụ Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân kiêm Thành Ủy Viên.
Ông Huỳnh Nhật Tấn, Phó Giám Đốc Trường Đảng tỉnh Lâm
Đồng kiêm Tỉnh Ủy Viên dự khuyết.
Đối với những người "đã được nhuộm đỏ" từ bé (lời ông
Hải), hoặc "mở mắt ra là chúng tôi đã được nghe, được thấy được sống trong tinh
thần của cách mạng" (Lời ông Tấn). Cha và 2 anh lớn hoạt động cho Việt Gian Cộng
Sản, tập kết ra Bắc.
Với bề dày "cách mạng" như vậy mà 2 ông chỉ được giữ
những chức vụ tạm gọi là "chẳng béo bở gì" thật là bất công! Tuy vậy, bỏ Đảng
lúc này tức là bỏ cả "quá trình đấu tranh gian khỗ" như 2 ông thực đáng khen,
can đảm hơn những kẻ khác rất nhiều. Nhưng:
Được hỏi ngoài ảnh hưởng gia đình, có ảnh hưởng nào "bên
ngoài" khiến 2 ông ủng hộ Việt Gian Cộng Sản, hai ông cho biết:
"Có những trí thức như giáo sư, nhà văn, nhạc sĩ, có tên
tuổi mà đi với Việt Minh ... cũng lôi cuốn họ theo Việt Cộng. Nhất là sự hy
sinh, có tinh thần kỹ luật, chịu đựng v.v... của cán bộ Việt Cộng hoạt động bí
mật ở trong nhà họ, đã khiến họ khâm phục (sic). Ông Hải cho biết sự hiện diện
của quân đội Mỹ cũng là nguyên nhân để họ theo Việt Cộng.
Hai nguyên nhân này có thể đúng, nhưng chỉ đúng một nửa!
Thật vậy, sau 30.4.1975, đã có một số cán bộ trong rừng
ra, đã gặp những "trở ngại" rất lớn sau khi có sự phân "giai cấp: Nhất trụ, nhì
tù, tam khu, tứ kết.
Bám trụ là ở tại chỗ, hứng bom đạn giữa mặt trận, nhì tù
là những kẻ hoạt động bị bắt, tam khu là những kẻ từ trong rừng ra, và tứ kết là
thành phần tập kết trở về.
Chẳng những vậy, những cán bộ Cộng Sản khi thấy Miền Nam
là một xã hội nhân bản, no ấm và nhất là tự do dân chủ đã phải than: "Ăn cơm tù,
ở nhà tu, bàn chuyện lãnh tụ, bây giờ mới biết mình ngu. Ngu là vì những gian
khỗ họ chịu không mang lại độc lập, tự do dân chủ và no ấm cho dân tộc mà công
lao của họ chỉ giúp cho Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản có "thành quả phục vụ Đệ
Tam Quốc Tế Cộng Sản".
Tiếc thay, 2 ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn trẻ
tuổi, học hành và nhất là ở Đàlạt mà không hấp thụ được "văn hóa Đàlạt" tức là
có cái nhìn khách quan, phóng khoáng để nhận định thời thế, ví dụ như ông Huỳnh
Nhật Tấn đã nói "...khi hoạt động trước năm 1975, chúng tôi đã từng cho một số
viên chức chính quyền đọc cả cương lĩnh của Mặt Trận nhưng những người đó không
coi chúng tôi là thù địch, họ coi việc khác biệt quan điểm là chuyện hết sức
bình thường", mà trái lại, chỉ vì gia đình mà phục vụ cho Cộng Sản đến sau năm
1975 cũng vẫn nhắm mắt theo VC. Quá muộn là phải.
Riêng ông Huỳnh Nhật Tấn đã có dịp ở Hà Nội 2 lần, mỗi
lần 3 năm, tại sao không có một nhận định gì khi chung quanh ông ta là tham
nhũng, là bóc lột, nhất là không thể nào ông không biết vụ "Cải Cách Ruộng Đất
"long trời lở đất" do Hồ Chí Minh vâng lệnh Mao Trạch Đông mà phát động, giết
trên 200 ngàn người. Chín năm "kháng chiến" chống giặc Pháp có khi nào giết hại
đồng bào ta lên đến con số đó không? Ông cũng không tìm hiểu tại sao cả một
triệu người bỏ Hồ Chí Minh và Việt Cộng mà chạy vào Nam?
Đặc điểm nhất của Cộng Sản nói chung, Việt Cộng nói riêng
rất dễ thấy, dễ biết là "Quản lý Hộ Khẩu và quản lý lương thực". Đây là hành
động giam lỏng nhân dân và cai trị bao tử của nhân dân. Chỉ 2 "chế độ" này mọi
người đều thấy sự độc ác của Cộng Sản đối với dân như thế nào. Thế mà hai ông
vẫn "không nghe, không thấy, không biết". Cho mãi đến sau này mới "mở mắt". Quá
muộn là phải!
Được hỏi "Những "thực tế" nào quan trọng nhất khiến 2 ông
nhận thức lại Đảng Cộng Sản Việt Nam?
Ông Huỳnh Nhật Tấn cho biết "Đó chính là những chính sách
về quản lý xã hội, điều hành kinh tế và việc tôn trọng các quyền tự do, dân chủ
của người dân của ĐCSVN.
Về quản lý xã hội, ĐCSVN đã không quản lý bằng pháp luật
mà bằng sự tùy tiện, áp đặt gần như hoàn toàn chỉ dựa theo các chỉ thị, ý muốn
của lãnh đạo Đảng.
Điều hành kinh tế phản khoa học, ví dụ buộc Đàlạt phải
bao nhiêu rau hay các huyện khác mì(củ mì) mà không cần biết khả năng và lợi thế
về thỗ nhưỡng, thói quen canh tác của người dân, hoặc việc giao quyền lãnh đạo
về kinh tế không dựa vào chuyên môn, kinh nghiệm mà lại dựa vào thành phần giai
cấp và sự gắn bó với Đảng.
Về các quyền tự do dân chủ của người dân, càng ngày chúng
tôi càng thấy thực tế lại tồi tệ và khó khăn hơn rất nhiều, so với thời VNCH".
Ví dụ như hoạt động trước 1975, chúng tôi đã từng cho một
số viên chức chính quyền đọc cả cương lĩnh của Mặt Trận những những người đó
không coi chúng tôi là thù địch, họ coi việc khác biệt quan điểm là chuyện hết
sức bình thường.
Nhưng sau năm 1975, mọi thứ không như thế nữa, tất cả mọi
hoạt động, kể cả tư tưởng, mà khác với quan điểm của Đảng CSVN thì đều không
được chấp nhận. Báo chí tư nhân , biểu tình, bãi công, bãi thị đã hoàn toàn bị
cấm ngặt mặc dù những bất công, nhu cầu lên tiếng của xã hội hết sức bức bối.
Có thể nói điều lớn nhất để chúng tôi nhận thức lại Đảng
CSVN là sự độc tài toàn trị dựa trên bạo lực mà không tôn trọng những quyền căn
bản của người dân.
Đáng lẽ hai ông Hải và Tấn phải biết cái cảnh khi Việt
Cộng mới chiếm Đàlạt, Việt Cộng (trong đó chắc phải có hai ông) đã chỉ thị cho
dân Đàlạt "phá rau để trồng lúa, củ mì và bắp. Và chỉ mấy tháng sau lại chỉ thị
vứt bỏ lúa, mì, bắp và trồng lại rau tươi vì nhu cầu của "các lãnh đạo".
Trên thực tế sau năm 1975, miền Nam là môi trường để
người Miền Bắc so sánh chủ nghĩa Cộng Sản với chủ nghĩa Quốc Gia. Miền Bắc cũng
là môi trường cho những cán bộ miền Nam như các ông Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật
Tấn nhận biết sự khác biệt 100% và ai phục vụ dân, ai đàn áp, coi dân chỉ là
phương tiện sản xuất của Cộng Sản. Hình ảnh miền Bắc điêu tàn thế nào, nếp sống
của người dân miền Bắc ra sao, còn miền Nam sống như thế nào v.v... đáng lẽ 2
ông là người miền Nam, lớn lên và được sự giáo dục của miền Nam, trí óc phải
nhạy bén và sáng suốt hơn, nhận định chính xác hơn và có những quyết định sớm
hơn. Trước và sau năm 1975 tại miền Nam cũng thay đổi theo miền Bắc gần như
100%.
Các ông không nhận thấy "Việt Cộng đi đến đâu, dân chúng
chạy khỏi chỗ đó, và chạy theo người lính VNCH". Một Đàlạt trống vắng tiêu điều,
mọi người đều chạy khỏi Đàlạt, ai không chạy được thì ngơ ngác như kẻ sắp bị
hành hình, chỉ còn một số ít người như gia đình hai ông Hải và Tấn là "hân hoan
vui mừng". Thế mà mãi sau này các ông mới thấy Việt Cộng "điều hành kinh tế phản
khoa học" và không có tự do dân chủ. Quá muộn là phải.
Được hỏi lý do gì khiến hai ông gần như đồng thời quyết
định từ bỏ Đảng kiêm các chức vụ đó?
Ông Huỳnh Nhật Tấn trả lời: "Tôi không tin Đảng CSVN có
thể lãnh đạo đưa đất nước đạt được những điều tốt đẹp như Đảng thường nói".
Và ông Huỳnh Nhựt Hải thì "Tôi không còn động cơ để phấn
đấu cho mục tiêu và lý tưởng của Đảng nữa". Chẳng những Đảng CSVN không có ý
(chứ không phải không cố ý) đưa đất nước đạt đến tốt đẹp mà trên thực tế Đảng
Cộng Sản cai trị dân còn dã man, độc ác gấp trăm, ngàn lần thực dân Pháp, và mục
đích cuối cùng của Đảng vẫn là ăn cướp của dân, họ là kẻ thù của dân.
Lý do 2 ông đưa ra quả thực có vẻ "đường dài" những không
thực tế. Có thực tế chăng là hai ông đã phục vụ hăng say, phục vụ "nòi" cho Đảng
như vậy mà chỉ được trả công với những chức vụ "chẳng béo bở gì" như ý phát biểu
của ông Huỳnh Nhựt Hải. Quá muộn là phải.
Được hỏi về Hồ Chí Minh, ông Huỳnh Nhật Hải cho biết
"tình trạng mất tự do, phi dân chủ hay có thể nói là cuộc sống kìm kẹp, đau
thương của nhân dân, của giới trí thức sau chiến thắng 30.4.1975 ở miền Nam hoàn
toàn là sự lặp lại y nguyên tình trạng ở miền Bắc sau chiến thắng Điện Biên Phủ
năm 1954 - thời kỳ mà ông Hồ Chí Minh vẫn hoàn toàn ở trên đỉnh cao quyền lực".
Còn ông Huỳnh Nhật Tấn thì cho rằng ông Hồ Chí Minh chỉ
mê quyền lực còn độc lập, tự do dân chủ cho dân tộc, cho xã hội Việt Nam đã bị
ông Hồ Chí Minh coi nhẹ. Hai mục tiêu tốt đẹp đó (độc lập, tự do dân chủ) chỉ là
những ngọn cờ để đảng CSVN lôi kéo tập hơp quần chúng và giới trí thức cho mục
đích giành quyền lực cho Đảng CSVN (sic). Đúng, nhưng chỉ đúng một nửa. Hồ Chí
Minh vừa giành quyền lực cho cá nhân Hồ Chí Minh, nhưng nhiệm vuụ chính của Hồ
Chí Minh là phục vụ cho Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản. Với mục đích này, Hồ Chí Minh
đem dân tộc và đất nước dâng trọn cho Cộng Sản Quốc Tế mà Nga - Hoa là 2
nước hưởng thụ.
Ở một đoạn khác, ông Huỳnh Nhật Tấn cho rằng "Ông Hồ Chí
Minh đã đưa đất nước thoát khỏi sự phụ thuộc, đô hộ của người Pháp nhưng lại để
đất nước trở lại sự phụ thuộc, khống chế và thôn tính của Trung Quốc. Nếu không
có sự đồng ý, chủ kiến ngoại giao của ông Hồ Chí Minh thì không thể có tình hữu
nghị Việt - Trung như "môi với răng" và cũng không thể có Công Hàm năm 1958 của
ông Phạm Văn Đồng... ông Hồ Chí Minh đã vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho sự
xâm lăng, thôn tính của Trung Quốc Cộng Sản...".
Cuộc chiến 1945-1954 do Hồ Chí Minh khởi xướng là một
cuộc chiến đáng lẽ không có, nhưng Hồ Chí Minh đã tạo ra do lệnh của Đệ Tam Quốc
Tế. Đây là lời thú nhận của Hồ Chí Minh. Đa phần những người kháng chiến có nhận
định sai lầm này vì bị nhồi sọ. Từ đầu chí cuối, Hồ Chí Minh chỉ là tên lính
xung kích của Nga Hoa, hành hạ và giết chết dã man 200 ngàn dân trong thời bình
trong chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất cũng chỉ vì Hồ Chí Minh vâng lệnh Mao Trạch
Đông vì sợ Mao phê phán là không kiên định lập trường (Cộng Sản).
Sở dĩ chúng tôi dài dòng về cuộc phỏng vấn này vì chúng
tôi thấy đây là vụ điển hình tiêu biểu cho tâm trạng của những người đã đem cả
cuộc đời đầu tư vào độc lập tự do dân chủ cho dân tộc và đã bị Hồ Chí Minh và bè
lũ Cộng Sản lừa gạt thê thảm. Chúng tôi cũng không phải đi sâu vào cuộc phỏng
vấn này để "hài tội" sáng mắt quá muộn của 2 ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật
Tấn, muộn còn hơn không. Bài viết này còn có mục đích thực tế và cấp bách hơn
nữa như tựa đề của bài:
Bỏ Đảng, rồi sao nữa?
Hai ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn tiêu biểu cho
những người đã nhận thức còn đường Cộng Sản sai lầm, nhận thức được mình đã phục
vụ một Đảng hại dân, hại nước.
Qua những câu hỏi, bác sĩ Phạm Hồng Sơn đã đưa 2 ông
Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tần trình bày đầy đủ chi tiết cần thiết để vẽ nên
một bức tranh sống động: những người nghe theo lời u mê của Hồ Chí Minh và bè lũ
của y mà lăn xả vào lửa đạn, tạo một "sự nghiệp phản dân hại nước" ngày càng
trầm trọng cho đến nỗi nhiều người đã thấy Việt Nam có thể biến mất trên bản đồ
thế giới!
Nhưng nếu chỉ "bỏ Đảng về làm người dân" thì chỉ là hành
động tiêu cực!
Những người dân, nhất là những kẻ sinh sau năm 1975 cả
trong Nam lẫn ngoài Bắc. Họ không có "nợ máu với nhân dân" (theo cách nói của
Việt Cộng) như những kẻ cầm súng chiến đấu dưới quyền Hồ Chí Minh. Họ không tàn
sát dân chúng thành phố Huế Tết Mậu Thân, họ không cố tình giết người dân Quảng
Trị trên Đại Lộ Kinh Hoàng từ Diên Sanh đến Mỹ Chánh, họ không giúp Hồ Chí Minh
đấu tố địa chủ, và những tội ác tày trời khác đã khiến cho một triệu người Việt
chết oan, bị thủ tiêu, bị ám sát... thế mà họ còn đứng lên, họ còn ý thức trách
nhiệm công dân, đứng lên chống lại chế độ phản dân hại nước.
Còn những Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Võ Nguyên Giáp,
Nguyễn Nam Khánh, v.v... đã nướng biết bao nhiêu binh sĩ dưới quyền, tại sao
không nhận trách nhiệm của mình, tại sao không có hành động chuộc tội của mình
với nhân dân?
Theo dõi các vị "nghỉ hưu", các vị bị loại khỏi quyền
lực, thứ quyền lực ngồi trên vàng bạc và bất động sản v.v....có nhiều vị trong
số này cũng có nhận định giống như hai anh em Huỳnh Nhựt Hải và Huỳnh Nhất Tấn,
nhưng nhận định rồi, bỏ đảng là quý vị hết trách nhiệm hay sao? Không phải một
mình Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng mà có thể đưa đất nước đến bên bờ diệt vong bây
giờ! Mà phần lớn nhờ tay quý vị, tay quý vị quả thực đã nhuộm máu đồng bào.
Nói như vậy chúng tôi không cố ý kết án quý vị, nhưng
chúng tôi xin nhắc nhỡ quý vị, đừng để thế hệ con cái cho rằng quý vị đã bị nhồi
sọ, đã bị nhuộm đỏ hay đã bị hướng dẫn tìm về cội nguồn những bầy khỉ đàn leo
trèo hái quả trong rừng.
Xin quý vị nhớ lại trách nhiệm, nhất là trách nhiệm đối
với những người trong hàng ngũ quý vị đã nằm xuống mà cứ nghĩ mình "cứu nước".
Họ bị quý vị tiếp tay với Hồ Chí Minh mà chỉ thị họ hy sinh. Đó là sự thật, một
trung đoàn tấn công cổ thành Quảng Trị chỉ còn 30 người. Họ đã chết một cách vô
ích và ngày nay gia đình họ chỉ được mấy chữ "gia đình liệt sĩ".
Bỏ Đảng rồi cần phải thay đổi Đảng để dân tộc có cơ hội
giành lại độc lập tự do và dân chủ.
Chúng tôi cũng không chê trách hai anh em ông Huỳnh Nhựt
Hải và Huỳnh Nhật Tấn "mở mắt quá muộn" nhưng chúng tôi cảnh tỉnh 2 ông và quý
vị hãy nhận trách nhiệm trước lịch sử. Đừng để những thế hệ con cháu quý vị
khinh chê quý vị.
Lúc trước, quý vị bị lừa gạt nên lăn mình vào lửa đạn để
Hồ Chí Minh lập công với Nga Hoa. Hôm nay quý vị đã sáng mắt, đã nhận định được
chính mình đã góp một bàn tay tạo nên tội ác, nhận định rồi vẫn ngồi yên, coi
"không đặng".
Có thể đa số quý vị sợ con cháu bị ảnh hưởng xấu, bị tước
bỏ danh nghĩa "hoàng tử", "công nương" đang cầm đầu những công ty quốc doanh,
đang điều khiển những mối lợi to lớn. Quý vị hãy nghĩ đến những nạn nhân của quý
vị mà cùng dân tộc tiến lên.
Bỏ Đảng rồi, phải đoái tội lập công kẻo các thế hệ con
cháu nguyền rủa và chê cười.
Lê Văn Ấn
Lê Văn Ấn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(*) Phỏng vấn Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật
Tấn – Bs Phạm Hồng Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét