Thôi,
Thì đấy!
Đất nước này các ông muốn làm gì thì làm
Dù trên trời, dưới đất
Các ông cứ tha hồ mà qui hoạch
Các ông cứ xây lâu đài, biệt thự
Hết cái này đến cái khác
Theo ý các ông
Cho con cái các ông
Chúng tôi không thiết gì nữa
Cũng từ đây
Các ông cũng đừng này nọ:
“Của chúng tôi…, do chúng tôi…, và vì chúng tôi…“
(Hay gì gì đó nữa)
Các ông cứ thẳng thắn
Vì nhau đi
Cứ tự bầu bán
Tự chia chác
Tự lãnh đạo nhau đi
Chúng tôi không nói gì thêm nữa
Cái đất nước này coi như là ao, là vườn thuộc về các ông
Các ông cứ việc cho thuê
Cho mượn
Hay cho ai luôn
Chúng tôi không ý kiến ý cò gì nữa cả
Các ông cũng chẳng cần bắt bớ, quăng chụp chúng tôi nữa
Chúng tôi biết mình không có quyền gì cả
Không có quyền nghĩ
Không có quyền nói
Cũng không có quyền thể hiện điều gì
Dù là tình yêu quê hương
Thì chúng tôi cũng chẳng tự phát nữa
Cũng chẳng cần phải mắt trước mắt sau tụ tâp để làm gì nữa
(Biết các ông dị ứng dùng chữ biểu tình nên tôi cố tránh)
Chỉ xin các ông hãy để cho chúng tôi được yên
Đừng hướng dẫn
Đừng định hướng chúng tôi đi đâu nữa cả
Lòng vòng…
Rồi lại lòng vòng
Chúng tôi chóng mặt lắm rồi!
Một lúc nào đó
Các ông cũng đừng hứng chí
(Hay hứng tình)
Chính sách này kia
Rồi chèo
Rồi kéo
Rồi dụ dỗ (là vinh dự)
Hoặc o ép chúng tôi cầm súng bước lên đầu chiến tuyến
Để làm gì?
Và cho ai?
Chúng tôi không mê muội, không tình nguyện nữa đâu!
Cái đất nước này coi như là của các ông
Chẳng còn là của chúng tôi nữa
Vậy các ông tự lo mà giữ, mà bảo vệ cho mình đi chứ
Chúng tôi chẳng có gì gọi là có, để mà giữ cả
Cũng chẳng còn gì gọi là còn, để mà mất cả
Chúng tôi cũng đâu phải là quân hầu quân tước gì của các ông
Bảo sao nghe nấy
Nói gì làm vậy…
Thì đấy!
Chúng tôi tự nguyện xin chào thua các ông!
Chúng tôi muốn im!
Chúng tôi bây giờ chỉ muốn được ngồi im!
Mặc kệ các ông muốn làm gì thì làm, với đất nước này!
Vâng, thì cái đất nước này bây giờ là của các ông!
Trình Phụng Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét