Cái giậu mồng tơi
Ngăn đôi vách lá
Đèn khuya bóng ngã trên giàn
Lặng nghe chữ rụng úa vàng màu thương
Cánh gió du dương
Làn sương đơn độc
Nhấp nhô cỏ mọc sau hè
Tình Qua gởi Bậu biết về nơi đâu!
Thức trắng đêm thâu
Giọt sầu trăn trở
Ví dầu giậu đổ bìm leo (*)
Vần thương gãy nhịp phận nghèo long đong
Bậu vẫn hoài mong
Nỗi lòng bên ấy
Tơ duyên rẽ mấy nhánh buồn
Bâng khuâng rơi lệ trách hờn vu vơ
Con nhện giăng tơ
Lời thơ trách phận
Bậu thời lận đận như Qua
Mồng tơi tím hạt cho hoa chóng tàn
Bờ giậu cách ngăn
Qua đành ngoảnh mặt
Đưa tay Bậu nhặt lá xanh
Cho Qua hạt tím.... tím mành tương tư
(*) Ca dao
Chiêu Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét