Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Ba mẩu chuyện ngắn minh chứng tội lỗi phạm phải chỉ bởi một niệm dâm dục

Câu chuyện thứ nhất

Dưới triều vua Chính Đức thời nhà Minh (1505-1521), có một người tên là Triệu Vĩnh Trinh. Khi còn trẻ, một thầy bói nói với anh rằng, “Anh nhất định sẽ đỗ đầu trong kỳ thi hương và nhận được bổng lộc khi anh hai mươi ba tuổi.”

Khi chàng trai trẻ họ Triệu đi thi hương, anh viết một bài văn rất hay. Giám khảo quyết định chọn bài của anh. Tuy nhiên, trái với những gì mong đợi, anh trượt những bài thi sau và vì thế không đỗ kỳ thi này. Anh rất tức tối và trong giấc mơ, anh đã hỏi Văn Xương đế quân (vị thần phụ trách việc học hành thi cử) tại sao anh lại bị trượt. Vị Thần trả lời rằng: “Đáng lẽ anh đỗ đầu trong cuộc thi hương, nhưng gần đây anh tỏ ý dâm dục với người hầu gái và tán tỉnh cô gái nhà bên. Tuy anh không thực sự chạm vào những người ấy, nhưng tâm anh lại đầy dục vọng. Đó là lý do tại sao anh bị mất công danh!”


Nghe Thần nói vậy, Vĩnh Trinh bật khóc. Anh xin được sửa chữa lỗi lầm và làm thật nhiều việc tốt. Sau đó anh viết một cuốn sách khuyên răn người ta phải biết giữ gìn trinh tiết, tránh các suy nghĩ và thái độ dâm đãng. Vì thế, anh đã đỗ đầu trong kỳ thi hương tiếp theo. Sau này, Triệu Vĩnh Trinh được phong làm chúa đất cai trị một vùng.

Câu chuyện thứ hai

Ngày xưa có một hòa thượng tên là Tĩnh Vân. Một hôm ông thấy một bông hoa sen và bất chợt có ý nghĩ dâm dục. Đêm hôm đó, một người phụ nữ đến gõ cửa nhà ông. Tĩnh Vân mở cửa và thấy người phụ nữ cùng một thiếu nữ đứng ngoài cửa. Người phụ nữ nói rằng: “Tôi chính là người phụ nữ hoa sen đây.” Tĩnh Vân rất vui mừng khi gặp người phụ nữ xinh đẹp này và bắt đầu nói chuyện với cô rất trìu mến. Một lúc sau, nến tắt. Gia nhân ở bên cạnh nghe thấy Tĩnh Vân khóc và người phụ nữ nói với ông gay gắt: “Tại sao nhà ngươi lại có những ý nghĩ dâm dục như vậy? Thậm chí ta có thực sự là con gái, ta sẽ không đồng ý quan hệ với ngươi!”. Người gia nhân vội chạy đi gọi các vị hòa thượng khác lại. Họ ùa vào phòng và chỉ thấy hai con yêu quái trong khi Tĩnh Vân đã bị chém đầu. (“Thái Bình quảng ký” cuốn 357)

Câu chuyện thứ ba

Vào những năm cuối thời nhà Thanh, có một thí sinh tới Bắc Kinh dự kỳ thi hương. Chủ quán trọ nơi anh ở là một người phụ nữ mới góa chồng. Do trời tuyết chặn hết đường, anh buộc phải trọ lại thêm vài ngày. Sau khi nhìn thấy nhau vài hôm, họ nảy sinh tình cảm và bắt đầu có những ý nghĩ dâm dục. Người thí sinh đi tới phòng của góa phụ và khi chuẩn bị gõ cửa, anh chợt nghĩ: “Không, ta không thể làm như thế này được. Ta đang chuẩn bị dự kỳ thi hương. Nếu ta vào trong và dan díu với cô ấy, ta sẽ không đỗ đầu trong kỳ thi được. Ta phải quay lại thôi!” Trong khi anh quay lại phòng, người góa phụ bắt đầu nghĩ về anh. Cô bước ra ngoài cửa và nghĩ: “Không được! Ta là một góa khụ và phải giữ gìn trinh tiết cho chồng mình. Làm sao ta có thể quên điều này sau khi gặp một chàng trai trẻ? Không được, ta phải quay lại thôi!” (Theo truyện dân gian Trung Quốc, nếu một góa phụ giữ trinh tiết cho chồng mình và giữ mình sạch sẽ thì sẽ được lên thiên đường sau khi chết; nhưng nếu một góa phụ phạm vào tội thông dâm, hình phạt đủ để cô ta phải xuống địa ngục). Vì thế, người góa phụ trở lại phòng của mình.

Sau khi chàng trai trở về phòng, anh ta không thể kiềm chế được khát vọng cháy bỏng đó, vì thế anh trở lại phòng người góa phụ và gõ cửa. Trước khi cô mở cửa, anh nhanh chóng chạy đi, nhận ra rằng anh không nên ở đó. Anh sợ bị hủy hoại công danh vì tội thông dâm. Có một câu tục ngữ rằng, khi một người có tài trí và được định là đỗ đầu kỳ thi hương, nếu người đó phạm tội thông dâm hay những việc gian trá khác thì trời sẽ không cho đỗ đầu. Vì thế anh trở về phòng trước khi người góa phụ mở cửa. Tuy nhiên, người góa phụ đã biết đó là anh, vì thế cô đến gõ cửa phòng anh. Cô cũng dằn vặt, tự nhủ rằng mình không nên không chung thủy. Vì thế cô lại quay lại. Họ cứ đi đi lại lại như vậy hai, ba lần. Lần cuối cùng, chàng trai mở cửa, nhưng họ đứng đó chần chừ, muốn làm chuyện đó, nhưng còn cảm thấy e ngại.

Lúc đó, họ nghe thấy tiếng nói từ trên trời: “Này! Hai ngươi cùng muốn làm vậy, và sợ làm như thế, cứ đi đi lại lại. Sổ sách của ta loạn hết cả rồi!!”. Họ nghe tiếng có cái gì đó bị vứt xuống. Chàng trai và người góa phụ cùng run rẩy. Họ nhanh chóng nhặt quyển sách ở dưới chân lên. Đó là quyển “Sổ công và tội”. Tên của họ có trong quyển sách: một người đỗ đầu kỳ thi hương nhưng tên bị gạch đi vì mắc tội thông dâm; một người góa phụ đáng lẽ được lên thiên đường vì đã chung thủy, tên cũng bị gạch đi sau khi phạm tội thông dâm. Nhìn kỹ hơn, có một chữ “chưa phạm tội”, và tên được viết lại. Dưới đó, chữ “phạm tội” lại được viết, và tên lại bị gạch đi. Sau đó là chữ “phạm tội” và tên bị gạch đi. Quyển sổ nhem nhuốc toàn vết gạch xóa. Sau đó, hai người trở về phòng và không dám có những ý nghĩ dâm dục nữa.

- – - – - – - – - -

“Nhân tâm sinh nhất niệm, Thiên địa tận giai tri”. Tôi từng hiểu nhầm rằng có ý nghĩ dâm dục mà không phạm tội đó thì không sao. Không làm sẽ không có tội, hoặc tội nhẹ. Dường như tôi đã sai.

Khi Lữ Thanh thời nhà Minh từ cõi chết trở về, ông nghe được một quản viên ở địa ngục nói với ông rằng có những ý nghĩ dâm dục là một tội lớn. Nếu thần không ghi lại xác thực những ý nghĩ này thì cũng là tội lớn của các thần phụ trách vấn đề này.

Vì thế, nếu một người muốn có công danh thì cần phải vứt bỏ ngay lập tức các ý nghĩ dâm dục gian tà. Bởi khi chỉ một niệm dâm dục khởi lên, đó đã là một tội lớn và không đem lại điều gì tốt cả. Cuộc đời sẽ thay đổi mãi mãi và người đó sẽ mất hết công danh, hoặc cuộc đời sẽ bị ngắn lại. Xui xẻo sẽ tới, và có thể nói đó là lỗi của chính người đó.

Đối với người tu luyện chuyện này thậm chí còn nghiêm túc hơn, bởi cơ hội tu luyện trân quý của một người có thể bị hủy hoại chỉ bằng một niệm dâm dục!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét