Có người bảo tôi sao không viết Thơ Tình,
Người ơi người ! Dân tộc điêu linh.
Tiếng oán than rền vang sông núi,
Lòng dạ đâu ta viết Thơ Tình.
Có người bảo tôi nên viết Thơ Tình,
Gởi về người hai chữ Hy Sinh.
Gởi về ai trái tim rướm máu,
Cùng nỗi đau Tổ Quốc đồng bào.
Thơ tình của tôi viết bằng máu lệ,
Thơ tình của tôi viết hẹn ngày về.
Thơ tình của tôi tiếng gọi Quê Hương,
Thơ tình của tôi tiếng thét lên đường.
Thơ tình của tôi gởi về chiến sĩ,
Nhắn nhủ ai hãy dậy mà đi.
Anh hỡi anh Tổ Quốc lâm nguy,
Mất giang san ta còn lại những gì ?
Thơ tình của tôi gởi về sông núi,
Gởi người tình khắp cả năm châu.
Tay nắm tay ta đứng giữa tuyến đầu,
Trước muôn ngàn giông tố bể dâu.
Thơ tình của tôi khắc lên bia đá,
Lời sắt son thề cứu lấy sơn hà .
Thơ tình của tôi gìn giữ Quốc Gia,
Hào kiệt ơi ! Có thấu cho tình ta.
Ta khắc vào tim chữ đá vàng,
Một lòng trung liệt với giang san.
Một lòng ta quyết thề cứu nước,
Dầu thân này thịt nát xương tan.
Lê Chân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét