Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Mê cung trụy lạc của mại dâm "gà móng đỏ"

Trưng biển hiệu là những nhà hàng hay quán ăn, nhưng trên thực tế món chính không phải là các loại đặc sản của nhiều vùng miền hay đồ ăn thức uống. Đặc sản “vấn vít” khách hàng ở đây là “gà móng đỏ” (tiếng lóng để chỉ gái mại dâm).
Giới đại gia ở Cẩm Phả (Quảng Ninh) gọi đó là nhà hàng hộp, bởi những nhà hàng này được bố trí từng phòng kín mít. Bên trong là cả thế giới trụy lạc với những màn phục vụ từ A đến Z của các nữ tiếp viên. Thực khách vào đó như lạc vào mê cung trận. Điều đáng nói là đến Cẩm Phả, không quá khó khăn để tìm những nhà hàng hộp như thế.
Cận cảnh thế giới gà “móng đỏ sống”
Nằm dọc bờ vịnh Bái Tử Long thơ mộng, nhà hàng D.H (Khu bến Do, P.Cẩm Thành. TP Cẩm Phả, QN) được xem là “thiên đường ẩm thực”.
Thứ thu hút ở nhà hàng này không phải món ăn ngon, không gian đẹp mà là các em gái phục vụ ở thế hệ 8X, 9X.
Các em biết chiều thượng đế bằng các “món ăn nhanh” như “xào khô”, “tắm khô”(Các hoạt động kích dục bằng miệng, bằng tay).

 
11h trưa, nhà hàng bắt đầu đông khách. Một nhóm đàn ông ăn mặc bảnh bao, bước vào. Một phụ nữ ngoài 30 tuổi, tên D, đon đả: “Các anh dùng gì? Vẫn như hôm trước hả”. Sau cái gật đầu tỏ ý hiểu đến ruột gan của nhau, bọn họ rảo bước lên tầng 2.
Chào đón họ tại bậc thang của tầng lầu là khoảng chục cô “gà móng đỏ”. Cô nào cũng váy cực ngắn, diện chiếc áo rộng cổ để dễ tiếp thị bộ ngực thuộc hạng “quá khổ” của mình. Lần lượt từng thượng đế được “em út” dìu vào các phòng lạnh kín mít.
Theo tìm hiểu của PV, chỉ riêng khu bến Do (đoạn đường dài chừng 1km) có khoảng chục nhà hàng kinh doanh “gà móng đỏ”. Mỗi nhà hàng kiểu này có trên chục phòng lạnh, vài chục nữ tiếp viên, được phân làm theo ca với lương cơ bản mỗi tháng khoảng một triệu đồng.
Phần lớn các “cô gà” sống nhờ vào tiền bo. Bởi thực khách đến nhà hàng hầu hết là những người có tiền, có địa vị. Họ vào đây với đủ các lý do. Đối với công chức là tiếp khách, xả stress, vừa ký được hợp đồng, nhậu xả xui, quan hệ với nơi cần nhờ vả. Còn đối với dân doanh nghiệp thì có vô vàn lý do để đến.
Họ ít bị giới hạn về thời gian cũng như rủng rỉnh hơn về tiền bạc. Đặc điểm chung của những người đàn ông đến nhà hàng hộp là luôn có xấp tiền polime dày cộp trong túi áo.
Từ “ẩm thực” đùi cho tới “ngã ba”
Tò mò về các độc chiêu của “gà móng đỏ”, tôi gạ một người bạn cho tham gia “bữa tiệc” đặc biệt ấy. Chúng tôi vào quán, vừa đặt chân tới tầng trệt, bà chủ quán tên P ném cho tôi một cái nhìn sắc lẹm vì tưởng tôi là “hàng xách tay” của một vị nào đó.
Một người trong nhóm ra hiệu với chủ quán (hình như họ đã trao đổi từ trước) bước lên lầu, rồi vào một căn phòng đã được sắp sẵn đồ ăn. Năm phút sau, bà chủ P điều hai nữ phục vụ ăn mặc “cực mát” đến chăm sóc khách. “Sao chỉ có hai, thiếu gà hả? - thực khách gắt gỏng. Bà chủ P phân bua: “Độ này nhiều khách quá, nên em cũng uống cùng các anh”.
Sau vài ly khởi động, thấy không khí có vẻ trầm lắng, bà chủ P bật đèn xanh để các em “nhá hàng” chứng tỏ nơi đây sẵn sàng chơi tới bến. Khởi động là màn uống rượu đôi theo kiểu “quai đê lấn biển” của Cẩm Phả.
Lần lượt thực khách được uống “rượu cặp” với các em. Với kiểu uống này, mỗi thực khách được ôm 1 em, ngực chạm ngực, môi chạm môi cùng uống 1 ly rượu.
Tay còn lại của 2 người lúc đầu đặt lên mông, sau đó được lấn tới những chỗ nhạy cảm hơn. Hạ màn, các “gà” được ngồi lên lòng của thực khách.
Cứ sau mỗi ly rượu nhắm với món xào khô lại 1 tờ tiền polime trong túi thượng đế được rút ra.
Cố gắng kéo váy lên cao hết cỡ (“gà” thường không mặc đồ lót), các “gà” dùng miệng mớm rượu, thức ăn cho thực khách. Nhiều “gà” còn “khuyến mãi” dùng miệng mân mê cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể. Đã có một vài cặp dìu nhau ra khỏi phòng.
Lấy cớ đi vệ sinh, tôi đi ra ngoài để cho các đôi còn lại thoải mái hơn. Tất cả các phòng vệ sinh đều đóng cửa, bên trong đó còn phát ra những âm thanh rên rỉ.
Thoáng thấy một căn phòng trống, cửa khép hờ, tôi bước vào, thấy có một chiếc ghế đơn, tôi toan ngồi xuống thì thấy như chạm phải một đống gì đó mềm mềm.
Nhìn kỹ lại, tôi tá hỏa, đó là một đống bao cao su. Chưa kịp định thần, lại có một đôi đẩy cửa bước vào, tôi đành phải đi ra, giả vờ lên tầng 3 tìm nhà vệ sinh. Hóa ra tầng lầu này chỉ dành cho khách VIP đi đến “ngã ba hàng” của các “gà”.
Có khoảng chục căn phòng để cho khách hưởng lạc. Những tiếng thở hổn hển, những tiếng rên rỉ, cùng với những mùi rượu, mùi thức ăn, mùi cơ thể người nồng nặc. Tôi chạy vội xuống phòng ẩm thực của mình. Phòng trống trơn, chỉ còn vô số thức ăn vẫn ngổn ngang trên bàn.
Cách nhà hàng P.L khoảng 200m, nhà hàng D.L có nổi bật hơn với nhiều món “đặc sản” độc đáo. Theo các thực khách “sành ăn”, hàng ở đây “sạch” hơn và cũng phóng khoáng hơn.
Đẳng cấp hơn, nhà hàng này còn có riêng chục người đẹp chuyên phục vụ khách hạng sang, khách nước ngoài, nhiều nhất là khách Trung Quốc.
Những cô gái nằm trong tốp phục vụ khách VIP nước ngoài vừa có ngoại hình chuẩn vừa phải biết ngoại ngữ. Không chỉ phục vụ tại chỗ, nhà hàng biến tướng này còn điều “gà” đi phục vụ lưu động khi khách có nhu cầu.
Nhà hàng nổi L.V.G (Cẩm Thành, Cẩm Phả, Quảng Ninh) lại có kiểu bố trí lạ lùng. Tiếng là nhà hàng, nhưng hệ thống phòng được ông chủ tại đây phân thành 2 loại: để nhậu và để “hát”.
Phòng ốc chật hẹp, bài trí sơ sài, đồ ăn toàn những thứ rẻ tiền nhưng các “em út” lại chịu chơi hết cỡ nên giá cao cắt cổ.
Các “gà” chủ động ngồi vào lòng khách và luôn sử dụng chiêu thủ thỉ: "Tụi em chiều anh từ A đến X". Khi anh bạn giả vờ đụng tay vào phần nhạy cảm, thì “gà” ẻo lả: "Mấy anh uống ủng hộ bọn em 1 chai rồi đi. Ở đây chơi không được, lát nữa qua khách sạn H.L. thì tha hồ".
Giá của “kỹ nghệ phục vụ”
Được khuyến khích không mặc đồ lót, các “gà móng đỏ” tại những nhà hàng nêu trên sẵn sàng dùng ngay "vốn tự có" để kích dục và mớm lời đưa khách về “bãi đáp” hoặc “giải quyết” ngay tại chỗ với giá từ 100-300 ngàn đồng.
Nếu chỉ phục vụ “từ A đến…X” thì tùy vào sự nhiệt tình của các “gà” mà thượng đế "bo" tùy ý.
Theo Nguyễn Thị Y (một gà tại nhà hàng P.L) cho biết, hầu hết các “gà móng đỏ” làm việc tại đây đều tự nguyện. Nhiều “gà” còn là con nhà giàu có điều kiện, thậm chí có chồng, có con hẳn hoi nhưng vẫn đi làm công việc này. Có những “gà” bị chồng đánh, bắt ở nhà nhưng chỉ được vài ngày lại trốn đi làm vì “nhớ” nghề.
Thu nhập mỗi ngày của “gà” khá hấp dẫn, ít thì năm ba trăm nghìn đồng, thậm chí có khi lên đến cả bạc triệu. Sự cám dỗ của đồng tiền là nguyên nhân hàng đầu để người ta quan ngại cho sự tăng trưởng phi mã của đại dịch HIV/AIDS ở Cẩm Phả và hàng ngàn cán bộ công nhân làm việc tại đây.
Đáng sợ hơn, có một thực tế là hầu hết các nhà hàng đặc sản tươi sống đều kèm cái phần khuyến mãi thịt người; và có trời mà biết 100% hay ít hơn con số này một chút, những người đàn ông ẩm thực tại đây lại bỏ qua việc thưởng thức "hàng tươi sống" đến Z?
“Những chiếc vòi đen” của các cơ sở kinh doanh nhà hàng tại Cẩm Phả ngày càng lan rộng dưới nhiều hình thức tinh vi hơn, trác táng hơn. Chỉ tính riêng phường Cẩm Bình và Cẩm Thành cũng có khoảng trên 100 nhà hàng và vài trăm quán karaoke, massage, nhà nghỉ trá hình.
Điều đáng nói là các cơ sở nói trên hoạt động trong suốt một thời gian dài mà không thấy cơ quan chức năng lên tiếng. Cẩm Phả là một thành phố công nghiệp, lực lượng cán bộ, công nhân nam giới đến làm việc và tạm trú trên địa bàn rất nhiều.

1 nhận xét: