Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Bà Ngô Đình Nhu, năm mươi năm cô đơn

R I P
Tin từ Ngô Đình Trác báo cho ông bạn tôi, Luật sư Trương Phú Thứ, hay rằng Bà quả phụ Ngô Đình Nhu, nhũ danh Maria Trần Lệ Xuân, đã về Nước Chúa lúc 2 giờ sáng ngày lễ Phục Sinh, 24/4/2011, hưởng thọ 87 tuổi.
Tôi viết bài này gửi các thân hữu, bạn bè, và những người mà tôi biết chắc vẫn còn ái mộ, quý mến –hoặc ít ra không thù ghét– Bà Ngô Đình Nhu, chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam, và Tổng thống Ngô Đình Diệm. Không như những phản tướng 1963, tôi chưa hề gặp mặt Bà Nhu, chưa hề nhận ân sủng nào của Bà hay của chế độ, ngoài một trăm đồng Bà tặng Hội JECU năm xưa, được Ngô Đình Lệ Thủy trao cho tôi.
Bà Ngô Đình Nhu là người nổi tiếng thuộc dòng họ Ngô Đình và người liên hệ trực tiếp với chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa duy nhất còn sống sót vừa ra đi. Dù thương hay ghét Bà, ai cũng phải công nhận Bà là một nữ lưu thông minh, có tài có sắc, một cộng sự viên đắc lực, quả cảm của chồng và anh chồng. Qua hai nền Cộng Hòa, chưa có một phụ nữ tầm cỡ public figure (người của quần chúng) Việt Nam nào làm tôi thấy cảm phục và hãnh diện như Bà Ngô Đình Nhu. Cho dù, dĩ nhiên, Bà chưa hoàn hảo, cũng như bất cứ ai trên đời. Trước và sau vụ đảo chánh 1963, Bà là mục tiêu tấn công của những nhà báo và chính khách Việt Nam và ngoại quốc, nhất là Mỹ, chưa nói Cộng sản đội lốt tôn giáo, đối lập, “cách mạng”, đã không ngần ngại vu khống, xuyên tạc, đổ lỗi, thêu dệt đủ điều, kể cả về đời tư của Bà. Đọc tất cả những tài liệu đã được giải mật, và những sách báo cũ, và những sách báo mới trên các Diễn Đàn Hải Ngoại –những diễn đàn của Đui Chột, của Thù Hận, của Ác Độc– tôi thấy bất nhẫn và buồn nôn trước sự hèn hạ, nhỏ nhen của con người, vì dù sao Bà cũng chỉ là một phụ nữ. Bọn họ, kể cả Mỹ và Tây Phương, không mã thượng, anh hùng đủ, than ôi, để đánh Bà bằng một cành hoa hồng, nhưng đã dùng mọi thứ dao búa. Họ dã man, trên phương diện tinh thần, không khác chi một Gia Long đã hành hình, về thể xác, nữ tướng Bùi Thị Xuân và con gái 16 tuổi bằng cách cho voi dày.

Xóa bỏ hận thù : tại sao không ?

Một trong những điều người ta cảm nhận được trên truyền thông trong hai tuần đổ lại đây là những bài viết kêu gọi sự hòa hợp, xóa bỏ hận thù. Dễ có đến hơn chục bài, thậm chí còn có cả những cuộc giao lưu giữa những người có tiếng tăm trong xã hội. Điều này cũng dễ hiểu vì chúng ta đang bước sang năm thứ 35 ngày chấm dứt chiến tranh, thống nhất đất nước.
Chủ đề này đã nhiều lần được đưa lên báo, đã nhiều cuộc hội thảo, đã có nhiều phát biểu nhưng hình như nó vẫn còn nguyên vẹn, nếu không báo chí và truyền thông chẳng có hàng loạt bài “bức xúc” như vậy. Nhưng sau khi đọc những bài viết này thì những trăn trở trong tôi chẳng những không bớt mà còn nổi sóng hơn.
Cái thắc mắc trước tiên là các bài viết hầu như đều bắt đầu bằng điệp ngữ “Không có kẻ thắng người thua nhưng cả dân tộc Việt Nam thắng”, nhưng tất cả các bài viết đều xuất phát từ “kẻ thắng”, họa hoằn lắm thì cũng thấy ông Nguyễn Cao Kỳ, Tướng Nguyễn Hữu Có, nhưng những nhân vật này từ lâu cũng chẳng còn ở phía “kẻ thua”. Điều đó có nghĩa rằng ngay trong lúc đi tìm sự hòa hợp, chúng ta vẫn chỉ đi tìm từ phía “kẻ thắng” (tạm gọi là như thế cho dễ hiểu), nên khó mà tìm ra sự đồng thuận.

Ghế, Chức và Lộc ở xứ Thiên đường

Chiều nay, nhận được điện thoại ông bạn, rằng, bố trí thời gian nhé, thằng Tiêu, mới nhận quyết định đề bạt phó tổng, ngày mai khao cả làng. Đánh răng, tẩy giun cẩn thận, ngày mai tha hồ rót. Uống đến say vãi ra quần mới về.

Tìm hiểu kỹ được biết, cái chức phó mà ông bạn tôi vừa mới được đề bạt là chức phó thứ năm, trong một cơ quan trực thuộc Chính phủ. Hàm thứ trưởng, rất oách. Ở đời, có tý chức sắc, đặc biệt là ở các cấp trung ương, dẫu là cấp phó nhưng đều có thể thừa lệnh bộ trưởng, bên dưới có các vụ chuyên môn trực thuộc, ở các địa phương là các chi nhánh trực thuộc.

Chán việc ở văn phòng, có thể kinh lý ở các nơi, đến đâu đều được đón tiếp cờ hoa, thảm đỏ rất trọng thị. Tiệc lớn, tiệc nhỏ, cơm bưng, nước rót, người đẹp hầu hạ, ra về có phong bao tiền tiêu vặt. Hoàng đế ngày xưa cũng chỉ sướng đến thế là cùng.

Đệ nhất phu nhân - Madame Ngô Đình Nhu

Ngược dòng lịch sử, đọc lại bài viết của tạp chí nổi tiếng và uy tín trên thế giới "Time" để hiểu Madame Nhu là ai. Trong những năm 1960s Việt Nam vẫn còn rất lạc hậu, chưa tiếp xúc nhiều với văn hóa và tiến bộ của Âu Mỹ, người dân thì còn bị mù chử với tỷ lệ rất cao. Tiếp theo là chiến tranh sau khi thoát khỏi thực dân Pháp, nhưng đã có 1 phụ nữ sống và nhìn trước thời đại như Madame Nhu (xóa bỏ luật đa thê, đòi quyền tham chính cho phụ nữ, cải tổ xã hội, dẹp bỏ tệ nạn hút thuốc phiện, thành lập các hội đoàn phụ nữ trong xã hội…). Thật khâm phục! Vì vậy "Time" ví von Madame Nhu là con cháu tiếp nối của Hai Bà Trưng thật không sai.
Bài viết được X-café chuyển ngữ cách đây gần 1 năm.
Số báo ra ngày 09 tháng Tám, 1963:
ONG CHÚA
Lịch sử Việt Nam có vô số nữ anh hùng. Phụ nữ thường là những vị tướng. Vào thế kỷ thứ 1 trước Công nguyên, hai chị em Bà Trưng đã dấy quân khởi nghĩa chống lại quân Trung Quốc đô hộ. Một trong những nữ tướng của họ đã sinh con tại chiến trường rồi cột đứa bé vào lưng, hai tay vung gươm dẫn quân đánh giặc. Năm 248, một thiếu nữ 23 tuổi vận bộ giáp vàng, cưỡi voi dẫn quân chống giặc ngoại xâm.

Người cầm bút trong thời chiến

Dù ở tại hải ngoại, đang tự do an hưởng một đời sống thanh bình với đầy đủ quyền hạn của một công dân, nhưng không thể quên rằng, chúng ta đứng trước một cuộc chiến không quy ước và đang trực diện với một kẻ thù gian manh nguy hiểm : Đó là tập đoàn cộng sản Việt Nam và bè lũ của chúng.
Những ai bỏ nước ra đi vì lý do chính trị, nếu còn chút tình đối với Quê Hương Dân Tộc, chắc chắn không thể khoanh tay làm ngơ trước hoàn cảnh đồng bào trong nước đang khổ đau dưới chế độ áp bức tàn bạo của bè lũ việt gian cộng sản…Nếu nói về những người cầm bút thì bổn phận còn nặng nề hơn nữa, vì chính thành phần nầy, hơn ai hết, phải nhận lấy một phần trách nhiệm tư tưởng đối với tập thể trong công cuộc tranh đấu của toàn dân nói chung, và cho cộng đồng người Việt Quốc Gia Hải Ngoại, nói riêng.

Trước tiên, đề cập đến giới cầm bút trong nước. Trừ thành phần bưng bô cho việt gian cộng sản, đa số còn lại cũng vì miếng cơm manh áo và mạng sống, họ phải nhắm mắt đưa chân, an phận làm kiếp ký sinh hoặc bán linh hồn cho quỷ dữ. Trái lại, đối với những người cầm bút chân chính thì hoàn toàn bị nhà cầm quyền cô lập từ tư tưởng đến kềm chế tinh thần cũng như việc kiểm soát hành động. Họ buộc phải im lặng. Ngoài ra, hành phần nầy không đủ phương tiện để lo ngày hai bữa, đó là chưa đề cập đến khả năng tài chánh để trang bị cho mình các phương tiện truyền thông…Do đó một số nhà văn trong nước dù có hoàn thành tác phẩm của mình nhưng không thể in ấn, phổ biến dưới chế độ kiểm duyệt hay chuyển ra nước ngoài. Tuy nhiên mấy năm gần đây, một số nhà tranh đấu, có thể xem như những chiến sĩ bóng tối, qua ngòi bút, họ đã xử dụng tối đa các blogs và facebook để nói lên quan niệm chính trị cũng như những nỗi trăn trở của mình trước thời cuộc. Nhờ đó người Việt hải ngoại đã theo dõi được tình hình cũng như những biến cố vừa xảy ra trong nước. Tuy nhiên, mọi việc cũng không dễ dàng dưới một chế độ bưng bít thông tin mà Hà Nội đã đưa lên hàng đầu, như vấn đề kiểm soát tư tưởng và hành động của người dân, nhất là đối với thành phần cầm bút không nằm trong các tổ chức văn hóa của cộng sản.

Nỗi buồn tháng Tư

Ba sáu năm rồi xa cố hương
Ba mươi mờ mịt tháng tư buồn
Bảy lăm đánh dấu năm ô nhục
Nước mất nhà tan cảnh tủi hờn . . .

Không thể mắc mưu phường xảo trá
Âm mưu xóa bỏ tháng tư đen
Lập lờ đánh lận ngày vong hận
Tráo trở trò chơi quá thấp hèn !

Đồng bào hải ngoại luôn ghi nhớ
Giữ vững ngọn cờ Chính Nghĩa luôn
Quốc hận tháng tư không thể xóa
Tự Do chưa đến nỡ nào buông .

Nỗi buồn nhìn lại tháng tư đen
Thấp thỏi đợi chờ những đóa Sen
Bừng nở ba miền Nam nước Việt
Mở ra trang sử có Nhân Quyền .

Trần Bửu Hạnh
Mùa Quốc Hận năm 2011

Những vần thơ Tưởng Niệm ngày Quốc Hận 30/4/1975

Ngày Quốc Hận năm nay như năm trước,
Vẫn là ngày Quốc Hận của năm sau!
Nếu mọi người còn chung một niềm đau,
Còn quay quắt ôm nỗi sầu vong quốc.
Vĩnh Liêm (Quốc Hận 2003)

Bốn câu thơ trên của nhà thơ Vĩnh Liêm sáng tác vào dịp tưởng niệm 28 năm Quốc Hận (30/4/2003), không phải chỉ là tâm sự của riêng cá nhân tác giả mà nó phản ảnh tâm tư của người dân miền Nam nói riêng và của cả dân tộc Việt Nam nói chung. Niềm đau chung nỗi sầu vong quốc đã được ghi lại bằng những vần thơ, câu văn hay dòng nhạc. Đối với nhà thơ Lê Chân, tác giả của “Bài thơ Tháng Tư Đen”, 30/4 là ngày đoạn trường, ngày phủ màu tang trắng trên quê hương dân tộc:

Anh ơi ! Tháng Tư đen
Ngày ba mươi đoạn trường !
Anh nuốt hờn tủi nhục,
Em suối lệ trào tuôn.
Anh ơi ! Tháng Tư đen

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Giống giống ... quen quen

Vào ngày 21/12/2006, ông Saparmurat Niyazov, Tổng thống của nước Cộng Hòa Turkmenistan qua đời khi mới chỉ 66 tuổi. Thực tình mà nói thì có lẽ chẳng ai trong chúng ta biết đến cái nước Trung Á cũng như ông tổng thống của họ, nhưng khi được đọc tiểu sử Niyazov thì tôi lại thấy có một cái gì đó “giống giống quen quen” như đã thấy nhân vật này một lần ở đâu rồi. 
Lò mò lên Internet, gõ chữ "Niyarov" vào Google thì thấy có tới 1.430.000 câu trả lời, có nghĩa là hơn cả cựu thủ tướng Nhật Koizumi (1.360.000). Vậy thì cái nhà ông Niyazov đâu có lạ lẫm gì với thế giới đâu cà. 
Sau khi đọc kỹ tiểu sử nhân vật được đánh giá là lãnh đạo độc tài và ngông cuồng nhất thế giới, và là người được (tự) phong là Tổng thống suốt đời của Turkmenistan thì tôi mới khám phá ra là "cái gì đó giống giống quen quen" chẳng ai xa lạ, mà chính là Đảng Cộng Sản VN nhà mình, kẻ đã nắm quyền sinh sát cả một dân tộc đông dân thứ 13 trên thế giới từ 60 năm nay.

Cáo và Ngựa

Nhìn đàn Cáo chạy thi nhau theo đuôi ngựa

Mười bốn con Óc Nhựa mắt diều hâu

Cáo làm sao đua kịp ngựa Hồng Mao

Nên thủ phục cuối đầu làm môn đệ

Đám Hồng Mao ngồi trên cao bệ vệ

Nối dài tay chiếm trọn cả sân chơi

Kết nạp thêm lưu manh, lưa đồng loại

Ngựa hí vang, phi khắp cánh đồng hoang

Chúng ung dung tha hồ xơi gậm cỏ

Cả cánh đồng 'bổng' trơ trọi hoang xơ

Ngựa hết cỏ cả đàn chờ chết đói

Cáo giật mình, nhìn nhau rồi chúng nói

Nay hết thời không còn chốn dung thân.

Van Vũ

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Lời mời đối thoại và thách thức đến Quân đội nhân dân và công an Việt Nam

Gởi các bạn quân đội nhân dân và công an Việt Nam,

Ðể dễ dàng trong đối thoại, Thiên Ðức tự giới thiệu vài dòng sơ lượt, từng là người lính Việt Nam Cọng Hòa cho đến giờ phút cuối cùng ở chiến tuyến đối nghịch với các ban. Ðến thời điểm lịch sử đổi thay, chấp nhận buông súng theo lệnh cấp trên, và tuân hành đúng theo lời kêu gọi của chính quyền mới mang theo lương thực đi học tập 10 ngày để trở thành công dân nước Việt Nam (?)sau khi gỡ lịch vừa tròn một bàn tay. Một vấn đề tranh cãi đặt ra ở đây chưa được giải đáp. Phải chăng những người tù cải tạo từ lúc sinh ra và sống trên đất nước Việt Nam cho đến khi mãn hạn tù cải tạo, họ là người nước lạ? không phải là người Việt Nam, nên phải đi học tốt mới có thể trở thành công dân Việt Nam để rồi sống bên lề xã hội. Với cái bằng công dân Việt Nam này, ra nước ngoài nghe theo lời kêu gọi của tổng bí thư Nông Ðức Mạnh “mọi người dân trong nước cũng như hải ngoại tham gia góp ý cho đại hội X”. Cũng như tin vào lời tuyên bố: “tôn trọng ý kiến khác biệt”, từ đó bút hiệu Thiên Ðức xuất hiện trên các diễn đàn chính trị công khai, đã hai lần góp ý đại hội đảng X (1) và XI (2) với tư cách là một cựu tù cải tạo. Ngoài ra còn hưởng ứng với lời kêu gọi của ông Võ Văn Kiệt “Ðối thoại công khai và sòng phẳng” bằng 3 bài viết (3). Tiếc thay tất cả đều rơi vào im lặng.

Trung cộng xúi Lào xây đập thủy điện Xayaburi để khủng bố Việt Nam

Năm 1077, Lý thường Kiệt trong lúc ngăn chống giặc Tống trên sông Như Nguyệt, Ông đã thay mặt quốc dân Ðại Việt khẳng định :” NAM QUỐC SƠN HÀ, NAM ÐẾ CƯ “.Ngày nay ngụy quyền CSVN tiếm quyền dân-nước, đã đi ngược lại lòng dân, ý nước khi công khai phủ nhận quyền làm chủ đất nước mình, qua ngàn trăm hành động nhục nhã,khiến cả nước bị người Tàu bốc lột, khinh thường, chèn ép. Nhưng nhục nhã nhất cũng vẫn là hành động của bọn chóp bu Hà Nội, bắt buộc người dân cả nước cung nghinh ngọn đuốc máu của Tàu đỏ khi tới Sài Gòn vào ngày 29-4-2008. Thái độ hèn kém mất tư cách của nhóm lảnh đạo đảng, đã chôn vùi danh dự và uy tín của VN khắp thế giới vì sự bưng bợ Trung Cộng ra mặt. Ðây là ngọn đuốc máu, biểu tượng của một đế quốc côn đồ, lưu manh chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại, đã bị năm châu nguyền rũa tẩy chay khinh bĩ vì cướp nước Tây Tạng, bá đạo trên Đông Hải,chụp giựt trên thị trường thương mại, chà đạp nhân quyền và ỷ mạnh hiếp yếu. Thế mà chỉ có VC một mình một chợ, muối mặt a dua và ca tụng kẻ thù cướp nước mình và mới nhất là việc công khai “ đầu hàng Tàu đỏ “ ,sau khi bị Hoa Kỳ từ chối không giúp đô la để cứu đảng trong cơn mạt vận từ đầu năm 2011 tới nay.

Rùng rợn phận con người ngày nay dưới chế độ công an trị giữa thủ đô Hà Nội

Chú thích : Trong bài này, tôi có kèm tấm hình ảnh minh họa quang cảnh bên ngoài trụ sở công an quận Hoàn Kiếm, nơi đã bắt giam, đánh đập, ngược đãi hàng chục đồng bào VN vô tội chỉ vì đến dự phiên tòa xứ án Ts Cù Huy Hà Vũ vào sáng ngày 4/4/2011 mà trong đó có Ls Lê Quốc Quân, Bs Phạm Hồng Sơn và tôi

Năm 1945, ông Hồ Chí Minh đã trịnh trọng đưa quyền con người được nêu trong bản Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ năm 1976 và bản Tuyên ngôn Nhân quyền của cách mạng Pháp năm 1978 chiếm vị trí trọng tâm trong bản Tuyên ngôn của mình ngày 2-9 và tái khẳng định quyền bất khả xâm phạm đó. Trong bản Hiến pháp trang trọng của nước CHXHCN Việt Nam hiện nay đang có hiệu lực pháp lý đã có viết và thừa nhận các điều khoản quan trọng về quyền con người như sau :

Đề nghị yểm trợ chiến dịch điện thoại Việt Nam

Thư từ chị Dương Thị Tân về tình trạng “không rõ sống chết” của ông Nguyễn Văn Hải

Kính gởi:
- Tất cả bạn bè thân hữu
– Cùng toàn thể người dân Việt Nam quan tâm tới tự do, dân chủ, nhân quyền, sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam trong và ngoài nước.
Tôi viết những dòng này để cùng quý vị chia sẻ cùng gia đình chúng tôi sự bất bình và lo lắng đang đè nặng lên gia đình tôi, nhất là các con tôi, sau bao lần chứng kiến chính quyền, công an hành xử thô bạo và không được gặp lại cha các cháu – người đáng lý phải được tư do từ ngày 19/10/2010 sau 30 tháng bị cầm tù oan ức vì đã dám nói đến đất liền, biển, đảo đã và đang mất vào tay ngoại bang (30 tháng tù oan do “không biết cách góp ý cho chính phủ”, 30 tháng tù oan do “sợ Trung Quốc mích lòng”, v.v…). Bởi vì lòng yêu nước và ý chí kiên định đó mà thay vì trả tự do thì ngày 20/10/2011 cơ quan An ninh điều tra CA TPHCM tiếp tục giam giữ ông Nguyễn Văn Hải (Thông báo tạm giam số 927 do Thượng tá Lê Hồng Hà ký) với lý do “tuyên truyền chống nhà nước”, phạm vào điều 88 bộ luật hình sự. Đi kèm theo đó là việc bản thân tôi bị công an bắt giữ từ sáng sớm ngày 20-10-2010. Tại công an phường 6 quận 3, họ ngang nhiên lục soát thân thể, tước đoạt tài sản của tôi. Sau đó kéo về đập phá nhà cửa, khám xét thu giữ đồ dùng, thiết bị học tập của các con tôi, cầm giữ không cho các con tôi đến trường đi học, đi thi.

Bầu cử

bachvietnhansuvan
Khu phố phát thẻ cử tri,
Dặn em rằng cố ra ghi sớm vào!
Đóng dấu thẻ hộ? Không sao!
Ra muộn? Tên sẽ bị gào trên loa!
Thưa khu, em mới chuyển nhà.
Sang chỗ mới hả? Chắc là bầu luôn!?
Khu phố mới chả ai buồn,
Hỏi xem em có bâu luồn hay không.
Ứng cử viên có mấy ông,
Mấy bà Đảng cử, Dân không phải bầu!
Việc này vẫn thế từ lâu!
Đảng đã kiểm đầu, ghế đã ghi tên.
Thế là Hội ấy mọc lên,
Từ dưới chân Đảng, ơn trên ngập tràn.
Suốt nhiệm kỳ họp với bàn,
Cách thu lợi ích cho toàn ... Đảng ta.
Chỉ cần khai thác tối đa,
Tài nguyên đất nước, máu và sức dân.
Nguồn này cứ cạn, kiệt dần.
Gia tài của Đảng muôn phần giầu lên.

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Thông cáo chung của các cộng đồng người Việt Quốc gia hải ngoại tại 4 Quốc gia: Anh, Hoa Kỳ, Pháp và Liên bang Úc Châu.

Trước tình hình thế giới biến động sau cuộc Cách Mạng  tại Tunisia và Ai Cập, trước cao trào đấu tranh đòi quyền Tự Quyết của dân tộc Việt Nam, lần lượt các phiên họp cấp Quốc Gia từng hai Cộng Đồng riêng rẽ đã được thực hiện để liên lạc, các Cộng đồng Người Việt Quốc gia Hải Ngoại tìm cơ hội cùng thực hiện những công tác yểm trợ hữu hiệu nhất cho công cuộc đấu tranh của đồng bào ở quê nhà.
Lúc 4:00 PM (Giờ Washington D.C. Hoa Kỳ), ngày 16 tháng Tư năm 2011; Một hội nghị khoáng đại đã được tổ chức qua hệ thống Skype Internet giữa bốn Cộng Đồng Việt Nam tại các quốc gia: Anh, Mỹ, Pháp, Úc với thành phần tham dự dưới đây:
ANH QUỐC:
-Ông Lê Thành Lập, Chủ tịch Cộng Đồng VN vùng Midlands, Vương quốc Anh.

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

Không đóng bỉm

Anh ta bị lôi đi bởi hai người ăn vận lịch sự nhưng vẻ mặt lạnh lẽo, sắt đá. Đến gần hơn thì thấy anh ta bị còng. Hai tay thu ra trước bụng. Chiếc còng sáng loáng. Anh chúi về bên trái khi người mặc áo trắng kéo mạnh và lại xiêu sang phải khi người mặc áo kẻ lôi sang phải. Khi hỏi người áo kẻ tại sao anh ta bị bắt thì người hỏi nhận được một ánh nhìn vừa khinh mạn vừa đe dọa. Cái ánh mắt ấy rõ ràng lắm, cái thông điệp ấy cực kì rõ ràng như ánh mắt của con sói tự biết mình làm chủ thảo nguyên chỉ rặt có bầy cừu và lũ sơn dương cao đạo nhưng nhút nhát. Người hỏi điềm tĩnh, ôn hòa đến độ gần như là sức mạnh làm người áo trắng phải lên tiếng “hắn gây rối trật tự công cộng”. Người vận áo kẻ thêm “hắn vờ câm để chống người thi hành công vụ”.

-Tôi biết người này, anh ta bị câm sau lần phẫu thuật cắt thanh quản.

Hai nhân viên công lực dừng lại ngạc nhiên. Người bị bắt vùng vẫy và ú ớ trong cổ. Người khách vạch cổ áo của người bị bắt để lộ một cái lỗ đen ngòm chính giữa ức.

Khi các đao phủ run sợ

Họa sĩ Ngải Vị Vị (Ai Wei Wei) ở bên Tầu có nhiều điểm giống như Luật Sư Cù Huy Hà Vũ ở Việt Nam. Cả hai đều sinh từ những gia đình danh vọng; và cả hai đều thức tỉnh chống lại chế độ mà người cha họ đã từng phục vụ. Cù Huy Hà Vũ mới bị đưa ra tòa kết án về tội “chống chính quyền” cộng sản; còn việc bắt giam Ngải Vị Vị đầu tháng này được bộ Ngoại Giao Bắc Kinh giải thích là để điều tra ông “vi phạm luật lệ về kinh tế!”

Ông Cù Huy Hà Vũ là con Thi sĩ Huy Cận nổi tiếng, là đảng viên cộng sản Việt Nam từ thời còn trẻ, làm đến chức bộ trưởng. Thân phụ ông Ngải Vị Vị là Ngải Thanh (Ai Qing), một thi sĩ lừng danh trong thế kỷ 20 tại Trung Quốc. Ngải Thanh đã từng du học ở Pháp, từng bị chính quyền Quốc Dân Ðảng bỏ tù năm 1932. Vốn tên là Tưởng Chính Hàm, nhưng khi in tập “Sông Ðại Yển, Mẹ Vú Nuôi của Tôi” năm 1935 ông tự đổi họ Tưởng sang họ Ngải chỉ vì ghét Tưởng Giới Thạch! Năm 1941 ông tới Diên An gia nhập đoàn quân cộng sản. Dù được Mao Trạch Ðông ái mộ lúc đầu, năm 1958 ông vẫn bị bắt tù cải tạo, cho đến khi Mao qua đời ông mới được xuất bản thơ, năm 1979.

Sức mạnh của đám đông cầu nguyện !!!

Xã  luận bán nguyệt san Tự  do Ngôn luận số 121 (15-04-2011)
      Vậy là sau 9 ngày bị bắt giữ cách vô cớ gần nơi xử án Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, cũng như lãnh nhiều trận đòn thù và nghe nhiều lời hăm dọa, tối ngày 13-04-2011, hai nhà trí thức và dân chủ hàng đầu tại Hà Nội, luật sư Lê Quốc Quân và bác sĩ Phạm Hồng Sơn đã ra khỏi trại tạm giam số 1 của bộ công an Cộng sản. Việc đầu tiên là họ cùng hai phu nhân dũng cảm đến nhà thờ Thái Hà để tạ ơn Thiên Chúa (dù Bs Sơn còn là ngoại đạo) và cảm ơn cộng đoàn tụ họp tại đó lẫn nhiều nơi khác khắp Việt Nam đã liên tục cầu nguyện cho họ kể từ hôm 04-04. Xem ra đây là chiến thắng đầu tiên của chiến dịch đấu tranh bằng tụ tập cầu nguyện. Tổng cục an ninh đối nội thuộc Bộ công an CSVN, và đằng sau nó là Bộ Chính trị, đã không ngờ được làn sóng phản đối mạnh mẽ của giới Công giáo (và cả nhiều cảm tình viên ngoại đạo) qua các thánh lễ cầu nguyện cho hai chiến sĩ nhân quyền tại những cộng đoàn lớn ở Giáo phận Hà Nội (Thái Hà, Hàm Long…), Giáo phận Vinh (Yên Đại, Cầu Rầm, Đồng Tháp, Lập Thạch…), Giáo phận Thái Bình (Thanh Minh…), Giáo phận Huế (An Bằng…), rồi qua các Tuyên cáo phản đối của Cộng đoàn Doanh nhân–Trí thức Công giáo Việt Nam và Cộng đoàn Tín hữu Vinh tại Hà Nội….

Công nhân công ty Marumitsu đình công, biểu tình ôn hòa bất bạo động nhưng bị công an nhân dân đàn áp

Từ chiều ngày 13/4/2011, 2500 công nhân nhà máy Marumitsu, 100% vốn của Nhật Bản, đã đồng loạt đình công biểu tình bất bạo động tại cửa công ty thuộc Khu công nghiệp Quang Minh, huyện Mê Linh, ngoại thành Hà Nội.
          Phóng viên Phong trào Dân chủ Tự do Việt Nam và Khối 8406 – Lê Thanh Tùng, đã có mặt tại hiện trường lúc 06h 30’ sáng ngày 15/4/2011 để đưa tin, tường thuật trực tiếp cho các báo, đài ở Hải ngoại về tình hình nước sôi lửa bỏng của công nhân Công ty Marumitsu mà 98% là phụ nữ.
          Qua tìm hiểu thì được các anh, các chị công nhân cho biết lý do của cuộc đình công, biểu tình đã bước sang ngày thứ 3 này như sau:
          Thứ nhất: Do giá cả leo thang mà Chính phủ không kìm chế được lạm phát, rồi Công ty không tăng lương.

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Hãy tiếp tục giữ ngọn lửa Thái Hà, đòi hỏi bạo quyền phải thả ngay tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và các nhà Dân chủ khác

Đây là một tin mừng và là một chiến thắng không nhỏ, đó là nhờ vào sự phát động đấu tranh kiên trì của giáo xứ Thái Hà, giáo xứ Hàm Long, giáo xứ Yên Lý, giáo xứ Mậu Lâm..., xin chia vui với chị Thúy Hà và chị Thu Hiền, có lẽ, sự ra tù của anh Sơn và anh Quân, một phần cũng nhờ lá thư kêu cứu của 2 chị nga`y 8 tháng 4, mong rằng 2 chị tiếp tục hỗ trợ 2 anh trong những ngày sắp tới. Nếu tất cả chúng ta như một bó đũa, chúng sẽ không thể bẻ gẫy được.

Phiên tòa ngày 4/4/2001 là một phiên tòa công khai, bất cứ ai cũng được quyền tham dự ở bên ngoài phiên tòa. Bọn công an Hà Nội, không có bất kỳ lý do nào để đánh đập 2 anh bằng dù cui và roi điện, rồi còn bắt giam 2 anh suốt 10 ngày. Công an Hà Nội đã vi phạm pháp luật, bắt buộc phải bồi thường xứng đáng đối với hành vi thô bạo của họ.

Tài liệu bán cụ Phan

Văn Vũ

Kính gởi quý vị trên diễn đàn, quý thân hữu, chiến hữu.

Nhân có câu hỏi về cụ Phan Bội Châu có phải do Hồ Chí Minh giết hay không? Ðể rộng đường phán xét của người dân trong và ngoài nước, và làm sáng tỏ cho thế hệ mai sau, tôi xin trích trong cuốn "Hố Chí Minh Tại Trung Quốc" của nhà sử học Trung Quốc Tưởng Vĩnh Kính do Thượng Huyền dịch sang tiếng Việt ở trang 83, 84 và 85 với nguyên văn như sau:

"Cụ Phan Bội Châu lãnh đạo cuộc vận động dân tộc Việt Nam, có liên hệ mật thiết với hoàn cảnh cách mạng của Tôn Trung Sơn. Ðầu năm 1924, Tôn Trung Sơn cải tổ Trung Quốc Quốc Dân Ðảng để chấn chỉnh lại trận doanh cách mạng, thì cụ Phan cũng cải tổ Quang Phục Hội thành Việt Nam Quốc Dân Ðảng, đặt Tổng Chi Bộ tại Quảng Châu, cùng sánh vai với cuộc cách mạng của quốc dân Trung Quốc (chú thích 25- Ban Chấp Hành Trung Ương Việt Nam Quốc Dân Ðảng, báo cáo của Bộ chấp hành Hải Ngoại 20/01/1945). Cán bộ nòng cốt của tổ chức tại Trung Quốc lúc bấy giờ có Tăng Bạt Hổ, Nguyễn Thượng Hiền, Nguyễn Thượng Thuật, Ðặng Sứ Mặc v.v...., tỏ rõ cái khí thế sôi sục một thời (Chú thích 26- Bộ Hải Ngoại Trung Ương Trung Quốc Quốc Dân Ðảng soạn "Chú thích 26- Việt nam Cách Mạng Ðảng Phái Lược Lịch". Bản thảo chưa in ngày 6/05 năm Dân Quốc 32, Trùng Khánh).

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Lẽ phải dân cần làm - 65

Người Chiến Sĩ Dân Chủ Hòa Bình Việt Nam
Phải Làm Gì Đặc Biệt Trong 2 Tháng 4 & 5 Và Suốt Năm 2011 ?
(Chỉ là gợi ý đề nghị, đã bổ sung mục III.3. Xin được bổ sung thêm)
Lm Tađêô Nguyễn Văn Lý, Huế, ngày 01 & 04-04-2011
I. 15 LỰC LƯỢNG GỒM 10 LỰC LƯỢNG ĐỒNG BÀO
ĐANG LÀ ĐỐI TRỌNG THỰC SỰ CỦA BỘ CHÍNH TRỊ ĐCSVN :
1. Khối Dân Ức : Thân nhân, gia đình, gia tộc, bạn hữu, làng họ, đồng bào… của những người Dân bị giết oan ức trong các đồn Công an (CA), phòng tạm giữ, trại tạm giam, trại giam hoặc ngay trên đường đi, chỉ vì những lý do vu vơ hoặc rất nhỏ nhặt. Họ buộc phải khiếu kiện, biểu tình đòi lại Mạng sống và Công lý cho người thân. Hiện nay Dân Ức đã biết can đảm tổ chức việc biểu tình này ngày càng đông và mạnh.
2. Khối Dân Oan : Dân bị cướp mất nhà, mất đất, mất ruộng, mất rừng, mất biển,… do không được đền bù công bằng, không còn kế sinh sống hoặc bị hoàn toàn trắng tay. Từ 36 năm nay, họ thường khiếu kiện, biểu tình dưới tên gọi là Dân Oan.

Chỉ có người cộng sản mới có thể giật xập chế độ cộng sản ? Hậu cộng sản quan trọng hơn giật xập cộng sản ?

Hiện nay, trước trào lưu cách mạng tự do, dân chủ đang thổi mạnh trên thế giới, để đánh lạc hướng, giới lãnh đạo và trí thức cộng sản đưa ra những luận điệu :
«  Chỉ có người cộng sản mới có thể giật sập chế độ cộng sản. » hay
«  Phải nghĩ đến những chương trình kế hoặch hậu cộng sản, vì hậu cộng sản quan trọng hơn là giật sập cộng sản. »
Tiếc rằng một số người, mặc dầu là quốc gia, chống cộng thật sự, nhưng lại tin vào những luận điệu trên.
Chúng ta hãy cùng nhau làm sáng tỏ vấn đề.

I )  Phải chăng chỉ có người cộng sản mới có thể giật sập chế độ cộng sản, và những người khác thì không ?
«  Chỉ có người cộng sản mới có thể giật sập cộng sản « , câu này được đưa ra như một định lý và hơn thế nữa như một định đề, kiểu định đề tóan học Euclide : «  Trong một mặt phẳng, từ một điểm ngoài một đường thẳng, người ta chỉ có thể kẻ một đường thẳng duy nhất song song với đường thẳng trước. » Đây là quan niệm của những người tôn thờ chủ nghĩa khoa học, trong đó có K. Marx và những người cộng sản, vào những thế kỷ trước ; nhưng đã lỗi thời, vì ngày hôm nay người ta thấy nhiều hạn chế của khoa học, hơn thế nữa, khoa học nhân văn không phải là khoa học chính xác, đưa ra những định lý, định đề đều lâm vào tình trạng hoặc ước đoán, hoặc võ đoán.