Trấn Quốc [Thượng tuần tháng 9 năm 2010]
Xưa Cộng Nô bắt dân Việt mừng ngày Cách Mạng tháng mười Nga
Kêu gọi dân mừng sinh nhật Lenin và ”khóc Stalin hơn khóc thương cha”*
Nay chúng tổ chức ”Ngàn Năm Thăng Long” mừng ngày Cộng Tầu lập quốc
Ôi đau lòng thay Tổ Quốc Việt Nam ta
Chúng không đếm xỉa gì đến Tổ Quốc Việt Nam
Việt Nam đã có hơn bốn ngàn năm văn hiến
“Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa” của chúng mới chỉ được vài chục năm
Chúng đã mất gốc và không còn thể diện
Khi cướp nhà, bọn cướp làm giấy tờ lại, sang tên
Cũng vậy: Khi Cộng Nô cướp Miền Nam xong, chúng đổi Sài Gòn thành tên “Hồ Tặc”
Bọn Cộng Nô đã bắt chước một cách rất hèn
Washington vẫn còn, nhưng Leningrad đã trở lại thành Petersborg
“Thầy” Lenin "xác bại danh liệt” rồi thì cũng sắp đến phiên “học trò” Hồ
Sài Gòn rồi sẽ được trả lại tên như ngày xưa cũ
Khi nước Việt được thoát ách Cộng Nô
Cộng Nô nịnh có ý muốn đổi “Hà Nội” thành "Mao Trạch Đông"
Nên chúng rầm rộ tổ chức ngày “Ngàn Năm Thăng Long”
Vào đúng ngày Cộng Tầu Quốc Khánh
Cộng Tầu đã hứa thưởng cho chúng một đống pháo bông
“Một Ngàn Năm Thăng Long” hay “Một Ngàn năm Nô Lệ Giặc Tầu”?
Đừng để bọn Cộng Nô lừa gạt quá lâu
Ngày 1 tháng 10 đâu phải ngày Thăng Long Hà Nội
Toàn dân hãy tẩy chay dịp mừng quốc Khánh Cộng Tầu
Hồ Chí Minh xưa vẫn ôm mộng cướp Sài Gòn
Sài Gòn nay đã mang tên kẻ ác ôn
Giặc Tầu từ ngàn xưa vẫn đòi trọn thâu nước Việt
Đừng để Hà Nội Thăng Long bị thay bằng tên Mao “xếnh xáng” Trạch Đông
Cộng Nô mượn danh “NGÀN NĂM THĂNG LONG” để mừng “QUỐC KHÁNH CỘNG TẦU”
Đây là dịp để chúng nịnh quan thầy và cũng là dịp để chúng làm giầu
Quốc Thể không còn thì Quốc Gia rồi cũng mất
Nước mất rồi thì “Ngàn Năm Thăng Long” có nghĩa gì đâu?
Hãy tẩy chay ngày đội lốt Thăng Long
Ngăn không cho Hà Nội thành Mao Trạch Đông
Người Việt trong và ngoài nước hãy đoàn kết lại
Đất nước còn thì ngàn năm còn mãi Thăng Long
CHÚ THÍCH:
* Thơ Tố Hữu khóc Stalin:
Đời đời nhớ Ông
Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Stalin bên cạnh nhi đồng
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã... làm sao, mất rồi!
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp dày vò
Có người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông! Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời
(Tố Hữu, 5-1953)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét